Là đối tượng duy nhất giải cứu thành công, Lệ Sơ được đưa vào diện bảo vệ nghiêm ngặt, gọi là bảo vệ chứ thực tế chẳng khác gì cách ly. Một mình cậu phải ở lại trong một góc sân biệt lập, không được liên lạc với thế giới bên ngoài, không thể lên mạng, phạm vi hoạt động xa nhất chỉ tới cổng.
Lần cuối phải sống cuộc sống khép kín toàn diện y hệt cầm tù thế là tận giai đoạn nửa năm ở chung cư cao tầng.
Nhắc đến quãng thời gian ấy cảm giác như đã là quá khứ xa xôi lắm, cậu thấy thật lạ lẫm, thậm chí phẳng lặng chẳng yêu cũng chẳng hận.
Người từng đem lại khổ đau cùng cực cậu phải chịu giờ lại vận dụng những thủ đoạn tột độ để cho cậu một cuộc đời mới. Khiến cậu biết kính nể trước sự lớn lao của sinh mạng, rồi lại lãnh đạm dần trước kiếp sống đằng đẵng.
Do có liên quan đến sự trở mặt của giáo sư nên cậu với tư cách học sinh phải trải qua quy trình thẩm tra chặt chẽ phức tạp, cậu điềm tĩnh khai báo hết tất cả những gì mình biết.
Thời gian trao đổi và xem xét không cố định, có khi mỗi ngày một lần, có khi một tuần một lần. Trước khi ra về chỉ huy phụ trách điều tra hỏi cậu theo lệ là có cần gì không. Cậu cũng đáp theo lệ, chẳng buồn hỏi bao giờ mình mới được thả ra, không hề nhắc đến việc sự kiện tập kích chấn động quốc tế lần này sẽ dẫn đến cảnh rối ren ra sao, cậu chẳng hứng thú gì với toàn bộ thế giới phía ngoài, mãi mãi chỉ hỏi đúng một câu.
—— Có tin gì về anh ấy chưa.
Chỉ huy cũng luôn luôn áy náy lắc đầu.
Cậu ngồi dưới mái hiên hết ngày này sang ngày khác, trông chim bay trên trời, sâu bò dưới đất, mãi tới khi kì thẩm tra 2 tháng hoàn toàn kết thúc mới được trả tự do.
Trong 2 tháng này, 3 chuyên gia kĩ thuật bị bắt giữ cũng đã được tổ chức quốc tế giải cứu – việc Lệ Sơ trốn thoát thành công đã góp phần bảo vệ 3 thành viên còn lại ở một mức độ nhất định, Cú Bóng Đêm muốn thử tập hợp mật mã nên chưa diệt khẩu họ. Lệ Sơ giao nộp hai đoạn mật mã thuộc về mình và giáo sư xong là mọi chuyện khác đều đã ổn thỏa.
Nhằm biểu dương sự cống hiến xuất sắc của cậu, sau đó Học viện quân sự Hemlock Castle trao cho cậu danh hiệu giáo sư danh dự trọn đời, đãi ngộ hậu hĩnh. Nhưng càng lúc cậu càng trầm mặc kiệm lời, cả ngày chẳng nói nổi một câu, dù quay trở về Sở nghiên cứu thì cũng không giao thiệp với mọi người mấy nữa.
Mùa hè mưa nhiều oi bức, Lệ Sơ bị ốm một đợt, dứt khoát xin nghỉ hẳn dài ngày tới trang trại tĩnh dưỡng. Ngay hôm thứ hai Vân Hành đã vượt đường xa tới thăm cậu, mang theo một chú chó lông xoăn màu nâu đồng hành.
Lệ Sơ vuốt đầu em chó, nó bèn ngoan ngoãn nằm dưới đất cho cậu vuốt, cuối cùng cũng thấy Lệ Sơ nở nụ cười nhè nhẹ, cậu hỏi Vân Hành: "Em bé tên gì đó?"
Vân Hành đáp: "Đang chờ cậu đặt đây."
Lệ Sơ chống cằm nghĩ ngợi, nói ra hai chữ: "Jimmy."
Em chó thuộc giống chó trị liệu, đã vượt qua bài kiểm tra tính cách và huấn luyện nghe lệnh, có chứng nhận chuyên nghiệp, có thể góp phần xoa dịu tâm lý cho người từng phải gánh chịu thảm họa hoặc các sự cố để lại sang chấn nặng nề. Nhưng Lệ Sơ không hề biết, cậu chỉ nghĩ đây là một chú chó bình thường. Dĩ nhiên Vân Hành cũng sẽ không nói cho cậu.
Vân Hành ở lại trang trại với Lệ Sơ 1 tuần, hàng ngày hai người trêu mèo chọc chó, ngắm bình minh rồi hoàng hôn, nấu nướng hoặc ngồi ngẩn ngơ, cực kì thư thái.
Trông Lệ Sơ rất thả lỏng, hào hứng nấu ăn cùng Vân Hành, nào bánh hạt dẻ, xôi hấp sườn rồi các món cơm nhà thường ngày, cậu đều biết làm hết. Song cậu hay nản, rõ ràng mùi vị xôi hấp sườn đã ngon lành lắm rồi cậu vẫn lẩm bẩm than phiền "Vị này chưa chuẩn", thẳng tay đổ hết vào thùng rác, Vân Hành trông mà tiếc rẻ thay.
Nhưng Vân Hành không hề cản cậu, chưa chuẩn vị thì thử lại, vẫn còn hơn là không có gì làm.
Trong giai đoạn này Vân Hành còn đi cùng Lệ Sơ về Hemlock một lần, nhờ phúc của "giáo sư danh dự" Lệ Sơ mà Vân Hành vinh hạnh được chứng kiến thành quả phát triển mới nhất của Sở nghiên cứu quân sự Hemlock Castle, trong đó có thiết bị tạo sóng siêu âm mẫu A3. Vân Hành chặc lưỡi tấm tắc, nghĩ bụng chắc hẳn đây phải là khoản phí chọn trường đắt đỏ nhất lịch sử nhân loại luôn rồi.
Dịp này Lệ Sơ quay lại để tham dự hội thảo nghiên cứu học thuật do Sở nghiên cứu tổ chức hàng năm, dưới sân khấu là hàng loạt các chuyên gia lớn tề tựu từ khắp các nơi trên thế giới, đều đang chăm chú lắng nghe bài phát biểu đầy êm tai của omega trẻ tuổi trên bục.
Đây là lần đầu tiên Vân Hành ngồi dưới ghế khán giả trông lên Lệ Sơ. Cậu mặc sơ mi quần âu giản dị, đằng sau trang phục tương đối già dặn là gương mặt rất trẻ trung, từng cử chỉ hành xử đều toát ra vẻ rạng rỡ quý phái, thu hút ánh mắt mọi người xung quanh. Phong cách diễn thuyết của cậu cực kì đặc trưng độc đáo, đưa ra quan điểm rất điềm nhiên, theo sau là các dữ liệu và kết luận, thính giả ngồi dưới phải hoạt động não bộ cấp tốc mới bắt kịp.
Mới đầu vào bài giảng mọi người chỉ cảm thán trước vẻ ngoài tươi đẹp của diễn giả, nhưng rồi 2 tiếng sau tất cả đã chuyển thành kính trọng trước kĩ thuật tiên tiến và thái độ nghiên cứu vượt trội.
Đến cuối phần thuyết trình, trước khi tiếng vỗ tay vang lên thì sống lưng thẳng tắp của Lệ Sơ khẽ cúi, cậu giảm tốc độ nói chậm hơn: "Dự án lần này có thể đạt được tiến triển mang tính đột phá là nhờ nghiên cứu kéo dài dựa trên nền tảng gói bản quyền máy tạo sóng siêu âm mẫu A3, nếu không có sự ủy quyền và chuyển giao công nghệ từ người nắm giữ kĩ thuật gốc, tôi sẽ không thể thực hiện được những việc nói trên."
Cậu dừng lại giây lát, tiếp lời: "Tôi muốn cảm ơn anh ấy, đã đem lại cho tôi một cuộc đời mới."
Khán giả đứng dậy vỗ tay rào rào, Lệ Sơ khẽ gật đầu rồi xoay người rời sân khấu.
Sau khi hội thảo kết thúc còn một buổi tiệc rượu nội bộ, Vân Hành tránh ra đằng xa trông theo vô số alpha nhao nhao nối nhau bắt chuyện với Lệ Sơ, hỏi xin phương thức liên lạc rồi thì nhiệt tình mời khiêu vũ chung. Cả hai cách nhau mỗi mười mấy mét mà Lệ Sơ vẫn phải mất hẳn nửa tiếng mới ứng phó xong xuôi hết nhóm này, bước được tới trước mặt Vân Hành.
"Mấy anh này đều thuộc dạng có sức ảnh hưởng nhất định, thật lòng tớ chỉ sợ cậu đảo mắt phát đuổi thẳng cổ người ta đi." Vân Hành cảm khái vô cùng, "Giờ Hạt Dẻ đối nhân xử thế sành sỏi quá rồi."
Lệ Sơ cầm chiếc ly chứa chất lỏng màu hồng trong tay, nhấp một ngụm: "Quá khen."
Hai người trò chuyện một lát, thời điểm và không khí đều vừa vặn, Vân Hành bèn nói ra câu đã chất chứa trong lòng rất lâu: "Đừng độc thân lẻ loi mãi thế, mọi chuyện qua rồi, cô chú đều lo cho cậu lắm đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!