Quả nhiên, chỉ lát sau anh đã ngửi thấy mùi pheromone của Lệ Sơ.
Đi tiếp về phía trước, bước chân anh phải thình lình phanh gấp.
Alpha đang dí súng vào cổ Lệ Sơ chính là đội trưởng đội vây bắt 12 người. Đối phó với một thành viên quân trú đóng dẫn theo omega yếu ớt bỏ chạy thôi ấy mà, mới đầu chúng không bận tâm lắm, dẫu sao số quân trú đóng kia bị đánh tan quá dễ dàng. Nhưng nào ngờ sau 3 ngày truy kích liên tục, tiểu đội của gã gần như gục hết.
Gã đội trưởng đánh thuê kẹp cổ Lệ Sơ, con ngươi màu xám nhạt lạnh lẽo khát máu.
Còn Ân Thuật đã bị máu nhuộm đỏ nửa bên mặt, lòng bàn tay nắm súng cũng đang chảy máu tong tỏng không ngừng song động tác cầm súng của anh vẫn rất vững vàng, họng súng nhắm thẳng vào đầu tên lính đánh thuê.
Lồng ngực Lệ Sơ phập phồng dữ dội, tình trạng thiếu dưỡng khí khiến hơi thở cậu trở nên dồn dập, mặt trắng bệch ra. Cậu nhìn Ân Thuật đăm đăm không chớp mắt, họng bị đè ép không cất được thành lời, cần cổ thanh mảnh chằng chịt vết ứ, miếng dán ức chế đã bay biến, pheromone mất kiểm soát lan đi.
Ân Thuật và gã lính đánh thuê giằng co, nhất thời không ai dám hành động sơ suất.
"Giá trị đứa omega này ghê gớm phết nhỉ, đáng để mày liều mạng thế à?" Gã lính đánh thuê kéo Lệ Sơ vào lòng mình để chắn họng súng từ Ân Thuật. Tên quân trú đóng đơn thương độc mã khiến người ta phải khiếp vía, cơ mà giờ lợi thế đang nằm trong tay gã.
"10 phút nữa là quân chi viện của tao đến nơi, chúng mày không trốn được đâu." Gã lính đánh thuê thử đe dọa Ân Thuật, hung ác nói, "Chẳng những mày không đưa nó đi nổi mà bản thân mày cũng chẳng chạy thoát."
Ân Thuật chỉ nặng nề dán mắt chằm chằm vào hắn, không đáp lời. Ánh mắt anh lia qua Lệ Sơ, tay đang cầm súng bất chợt làm một động tác cực kì kín đáo.
Đồng thời đúng lúc này pheromone của anh đột ngột bùng nổ hệt một quả cầu nước. Không phải tất cả chỗ máu trên mặt anh đều đến từ kẻ địch, lòng bàn tay anh cũng bị dao sắc rạch phải trong quá trình chém giết tay không với đám lính, dòng máu nhớp nhúa không cầm nổi do động tác chạy nước rút cường độ cao và dồn lực giữ chắc súng, nay chúng trộn lẫn vào với pheromone tỏa mùi tanh máu nồng nặc.
Pheromone giải phóng ra trong cảnh tập hợp dùng hết sức bình sinh khiến tuyến thể của Ân Thuật gần như sắp nứt lìa, gã lính đánh thuê ở đối diện ngớ người mất một giây. Lệ Sơ chớp ngay khoảnh khắc này cố đẩy cánh tay đối phương thật mạnh, ngã ngồi tuột xuống.
Chỉ trong nháy mắt, hai tiếng súng nổ đồng loạt vang lên.
Phản ứng của gã đội trưởng lính đánh thuê không hề kém cạnh so với Ân Thuật, gã bóp cò nổ súng dựa cả vào bản năng, cùng lúc đó thì trán cũng vỡ toang, rồi gã đổ rầm ra đất.
Lệ Sơ lảo đảo chạy về phía Ân Thuật, mắt cậu ngập màu đỏ tươi, cậu muốn lấy tay chặn chỗ máu đang tuôn chảy ồ ồ trước ngực Ân Thuật lại mà cứ run bần bật không biết phải chạm vào đâu.
"Hạt Dẻ, em nghe tôi nói đã, em đi thẳng tiếp, 2 tiếng nữa là đến được trạm tuần tra." Xương vai mé phải của Ân Thuật bị bắn thủng, vết thương ở tay phải sâu hoắm thấy cả xương trắng, anh gắng sức chống người ngồi dậy, vừa lên tiếng là máu trong miệng cũng ộc ra theo.
"Anh đừng nói, đừng nói nữa, mình đi cùng nhau." Lệ Sơ muốn kéo anh đứng lên mà Ân Thuật sừng sững bất động.
"Em nghe lời đã nào!" Ân Thuật chộp lấy đầu vai Lệ Sơ bằng tay trái lành lặn, lực tay cực kì lớn, "Không là hai đứa đều chẳng ra ngoài được đâu!"
Tiếng vù vù tần số thấp đặc trưng của cánh trực thăng áp sát trên bầu trời khoảnh rừng mưa, chỉ cần dựa vào đặc điểm lặp lại trong âm thanh là Ân Thuật phân biệt được ngay loại hình – không phải Mi-17 của quân trú đóng mà là mẫu cải tiến lính đánh thuê thường dùng. Chuyên gia omega duy nhất chạy trốn suốt 3 4 ngày còn chưa tóm được, chắc chắn Cú Bóng Đêm và thế lực đằng sau sẽ cho tăng cường nhân lực.
Huống hồ vừa rồi đụng độ trực diện, khả năng cao kẻ địch đã khoanh vùng xác định vị trí của anh và Lệ Sơ.
Anh cúi đầu nhìn qua vết thương xuyên thủng ở bả vai mình, trong môi trường ẩm ướt dạng thương thế như này khó cầm cự nổi 2 tiếng đồng hổ. Việc cả hai cùng rời đi đã là bất khả thi, anh phải ở lại đánh lạc hướng mới tranh thủ được thêm thời gian sống sót cho Lệ Sơ.
Lệ Sơ ngơ ngác, mặt tèm nhem nước mắt. Cậu là học sinh trường quân sự, dĩ nhiên cũng hiểu hai đầu lợi hại trong đó. Cậu nên đi, đấy mới là cách hiệu quả nhất.
Nhưng cậu không làm được.
Ân Thuật cứ chảy máu suốt, con người làm sao để chảy máu thế được cơ chứ, tuôn ra ngoài như cái vòi nước vặn mở, nhoáng cái sẽ cạn kiệt mất thôi.
"Em đi rồi tôi mới dễ thoát thân." Ân Thuật cam kết nhấn mạnh từng tiếng, "Một khi ra được ngoài, kể cả phải bò tôi cũng sẽ đi tìm em."
"Hạt Dẻ," Ân Thuật đỡ gáy Lệ Sơ ấn về trước, hai người tựa trán vào nhau bằng tư thế cực kì thân mật, anh hãy còn rất nhiều điều muốn nói với Lệ Sơ, sau cùng lại chỉ có thể cất lên đúng một câu, "xin lỗi em."
Câu "Xin lỗi em" nặng ngàn cân, đè nén mọi yêu thương, khổ đau, hối hận lẫn quyến luyến không thể nói thành lời suốt những năm nay của Ân Thuật. Nó khác với vô số lời xin lỗi trước kia ở chỗ, giờ đây trong ba chữ ấy còn có thêm từ biệt.
Lệ Sơ không kịp phản ứng nữa, Ân Thuật dồn sức đẩy cậu một cái thật mạnh, quát lên: "Đi!"
Lệ Sơ cắn răng lao về phía trước, vấp ngã thì gượng dậy, ngã tiếp thì lại bò dậy tiếp. Chẳng rõ đã chạy được bao lâu, đột nhiên có tiếng nổ rầm dữ dội vang lên sau lưng.
Lệ Sơ ngồi uỵch xuống đất, cố ngoái đầu ngơ ngác phóng tầm mắt về hướng mình xuất phát. Ánh lửa vọt cao ngút trời đan xen với khói mù khiến nhiệt độ trong không khí nóng rừng rực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!