Chắc nhờ sự có mặt của Ân Thuật nên Lệ Sơ ngủ được một giấc tương đối yên ổn. Sau vài tiếng đồng hồ ngủ sâu, cậu chậm chạp thức giấc, tia sáng tăm tối rọi từ ngoài động vào qua những kẽ hở của lá cọ che đắp làm người ta không phân biệt nổi thời gian. Ân Thuật đang ngồi dựa vách đá chợp mắt, nhịp thở ổn định.
Hai người tựa rất sát nhau, cổ chân Ân Thuật áp vào bắp chân Lệ Sơ, anh khoanh hai tay, dựng khẩu súng bắn tỉa bên cạnh, giữ tư thế phòng thủ.
Lệ Sơ thoáng ngẩn ngơ giây lát, chẳng biết mình đang ở đâu vào thời khắc nào. Cậu chăm chú ngắm khuôn mặt Ân Thuật, mũi cao mắt sâu, đường nét rắn rỏi kiên định, một gương mặt rất anh tuấn song ngầm ẩn chứa vẻ tanh máu vì chém giết. Hình ảnh này trái ngược hoàn toàn với Ân Thuật cậu từng gặp, so với Ân Thuật ở trường, ở công ty hay ở nhà thì cứ như hai người khác, cảm giác trời có sập xuống anh cũng sẽ gồng gánh chống nó dậy.
Nếu Ân Thuật không giải ngũ, Lệ Sơ trôi theo dòng giả tưởng vẩn vơ miên man, đại khái hẳn đây chính là hình tượng nguyên bản của Ân Thuật. Nếu không phải do vụ việc Quý Văn Đình thì có lẽ Ân Thuật sẽ không giải ngũ đâu, dẫu sao anh luôn thích ở trong trường quân sự, trong đội ngũ hơn. Cậu lại nghĩ, Ân Thuật phải lo đống lùm xùm to tướng nhà họ Ân, làm sao mà dầm dề ở cánh rừng nhiệt đới biệt lập này suốt 1 năm rưỡi qua được nhỉ.
Nằm mãi hơi mệt, cậu khẽ khàng nhúc nhích, Ân Thuật lập tức mở bừng mắt trông sang.
"Tỉnh rồi à?" Ân Thuật nhích lại gần, nâng tay sờ thử trán Lệ Sơ, thấy cậu bình thường mới đưa tay về, "Ngủ thêm lúc nữa đi, không phải sợ."
Lệ Sơ đã tỉnh ngủ hẳn, dứt khoát ngồi dậy dịch sang bên, nhường tảng đá khô ráo phía dưới chỗ mình ra: "Anh sang đây ngủ đi."
Ân Thuật cười với vẻ bất đắc dĩ: "Tôi không vấn đề, hồi trước đi làm nhiệm vụ hay gặp điều kiện tệ hơn thế này nữa cơ, kiểu gì tôi cũng ngủ được."
Thấy anh không chịu sang Lệ Sơ đành phải quay lại chỗ tảng đá, Ân Thuật cũng không ngủ nữa mà ngồi gần vào với cậu hơn. Cả hai cùng im lặng một lúc, rồi lại cùng đưa mắt trông ra phía cửa hang.
"Liệu mai mình có ra ngoài được không?" Lệ Sơ lí nhí hỏi.
Đột phá hệ thống trú phòng liên hợp quốc tế, chia tách phòng tuyến quân trú đóng rất chuẩn xác rồi thành công bắt giữ 3 chuyên gia hàng đầu, tổ chức dạng như Cú Bóng Đêm tuyệt nhiên không đủ khả năng hoàn thành chiến dịch hành động này một cách độc lập. Đằng sau ắt phải có sự chi viện chiến lược của thế lực cấp quốc gia, xuyên suốt từ hỗ trợ tình báo, cung cấp trang bị cho đến bảo hộ chính trị.
Tuy Ân Thuật không nói nhưng mấy năm nay Lệ Sơ tham gia làm việc trong lĩnh vực công nghiệp quân sự suốt, chứng kiến nghe ngóng các thứ, ít nhiều cũng có phán đoán về cục diện.
Ân Thuật trầm mặc giây lát, không giấu cậu nữa: "Xét tình hình trước mắt có 3 bên tham gia, ngoài mặt nổi là Cú Bóng Đêm, trong tối có 2 đội ngũ khác nữa, ngay cả quân trú đóng cũng không tin hết được đâu."
Đây chính là nguyên nhân Ân Thuật cương quyết cố thủ ở rừng nhiệt đới – vào thời khắc loạn lạc anh không yên tâm giao Lệ Sơ cho bất kì tổ chức hay cá nhân nào che chở, vậy nên kể cả giữa giai đoạn nội chiến họ Ân bấp bênh bão bùng anh vẫn cứng rắn dứt khoát bỏ lại tất thảy để đến khu căn cứ.
Anh đã cống hiến nửa đời cho công việc, cho gia tộc, nay anh chỉ muốn sống theo mong muốn của bản thân mình. Anh nghĩ, kể cả mẹ Ân có biết thì mẹ cũng sẽ ủng hộ anh.
Trần đời đâu thiếu những của cải quyền thế, song Lệ Sơ chỉ có một mà thôi.
Ánh sáng len qua khe hở dần dà mạnh lên. Ân Thuật dặn Lệ Sơ ngồi im để mình ra ngoài thăm dò đường xá. Chưa đi bao lâu anh đã vòng về, mang theo một bọc trứng kiến đựng trong lá cỏ.
Rõ ràng lúc lặn lội một mình toàn ăn cái này chống đói, bây giờ có Ân Thuật ở đây tự dưng Lệ Sơ lại thấy khó nuốt ghê. Cơ mà cậu rất biết điều, lặng lẽ cho vào miệng, ăn thêm một thanh dinh dưỡng nữa. Ân Thuật chờ cậu ăn xong mới hốc nốt chỗ trứng kiến còn lại, sau đó anh dẫn Lệ Sơ rời hang đá.
Họ đi men theo dòng suối ở đáy thung lũng xuôi tiếp xuống phía nam, giữa đường gặp phải trực thăng đang bay vòng, Lệ Sơ không phân rõ địch ta nhưng Ân Thuật bảo cậu trốn đi, cậu bèn nghe lời tìm chỗ nấp.
Lặn lội liên tục 7 8 tiếng đồng hồ, càng lúc họ càng tới sát bìa rừng. Thiết bị liên lạc đầu cuối của Ân Thuật dần dà bắt được tín hiệu đứt quãng, tọa độ GPS trên module truyền tin cũng hiển thị rõ hơn, họ chỉ còn cách trạm tuần tra gần nhất của quân trú đóng 5 km nữa, ước tính đi thêm tầm 2 tiếng là ra đến ngoài.
Gần chập tối trời lại đổ mưa nhỏ, biến cố đột ngột ập tới giữa màn sương mù lảng bảng.
Ân Thuật biết việc thoát ra ngoài không đơn giản, kể cả trốn được đám Cú Bóng Đêm thì vẫn còn quân đội của 2 bên thế lực khác đang núp trong bóng tối, chắc chắn đối phương sẽ bao vây chặn đường ngay ngoài bìa rừng.
Bên trong hang đá vôi đổ sụp một nửa, cửa hang phủ lấp bằng dây leo. Camera ảnh nhiệt cho thấy ít nhất 12 tên lính đánh thuê alpha võ trang đầy đủ đang vây thành hình vòng cung để lùng sục, trong đó có 2 tên dẫn theo chó săn quân đội, tiếng chó sủa vang xuyên màn mưa dội vào tận hang đá mà Lệ Sơ ẩn núp.
Lệ Sơ áp mình thật sát với vách đá, dồn sức che kín tuyến thể sau gáy. Pheromone của cậu chỉ hơi hơi khuếch tán vì căng thẳng thôi sẽ bị chó săn đánh hơi thấy ngay, vậy nên trước khi rời đi Ân Thuật đã thay sang miếng dán ức chế quân dụng loại mạnh cho cậu. Cậu không giúp được gì, chỉ biết cố gắng hết sức làm theo lời Ân Thuật, đảm bảo mình không thành gánh nặng cản trở đối phương.
Ân Thuật ra ngoài từ trước khi có tiếng chó sủa, đúng vào lúc tiếng chó sủa đang dần dần tiếp cận chỗ hang đá thì lại có tiếng súng văng vẳng gần đó. Đám lính đánh thuê cùng chó săn lập tức quay đầu sang đuổi theo người cầm súng.
Chỉ lát sau tiếng đạn bắn dồn dập và tiếng chó kêu đồng thời vang dội phía xa, trời giáng sấm chớp nổ đùng đoàng, sấm sét và khói súng xé toạc buổi chiều tối nơi cánh rừng nhiệt đới. Lệ Sơ cắn răng cứng đờ, không dám nhúc nhích tí nào.
Chẳng rõ đã bao lâu trôi qua, tiếng súng và tiếng chó sủa bên ngoài đều đã ngưng, hóa ra mưa cũng đã tạnh.
Lệ Sơ chậm chạp bò tới cửa hang, bên ngoài vẫn cứ mịt mù sương.
"Anh…" Lệ Sơ bụm miệng, nỉ non gọi một tiếng.
Dù Ân Thuật có hùng mạnh mấy thì đối phương cũng có tận 12 người, trang bị vũ khí đều toàn diện hơn hẳn anh. Lệ Sơ ôm cánh tay co rúm ở cửa, gắng sức trông ra phía ngoài mà chẳng thấy gì hết. Cậu không biết Ân Thuật ra sao rồi, không dám manh động thiếu suy nghĩ, chỉ cố nhớ kĩ lời Ân Thuật nói với cậu trước khi đi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!