Chương 35: (Vô Đề)

Vòng ngoài của khu thí nghiệm cốt lõi có lối sơ tán bí mật, cả nhóm dừng lại tại cửa ra vào, xung quanh đều là rừng rậm kín mít rợp trời, phóng tầm mắt chỉ thấy ngút ngàn vô tận. Giáo sư gõ thử thiết bị đầu cuối, vẫn không liên lạc được với quân trú đóng.

Giáo sư đề nghị: "Không kịp nữa rồi, mọi người chia nhau ra chạy thôi."

Tình thế dồn ép, họ không còn thời gian suy tính song đều nhất trí với đề xuất của giáo sư. Cả nhóm không phải quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp, nhỡ rơi vào tay kẻ tấn công thì e chưa cầm cự được mấy lượt đã buộc phải tiết lộ mật mã, tách nhau ra sẽ có hi vọng lớn hơn.

Trán Lệ Sơ lấm tấm rịn mồ hôi, cậu gắng sức giữ bình tĩnh, chờ mọi người biến mất giữa rừng thẳm cậu vẫn theo sát đằng sau giáo sư.

"Em đi theo thầy làm gì? Chạy mau lên!" Giáo sư đẩy Lệ Sơ một cái, ra hiệu cho cậu rẽ sang hướng khác.

Nhưng Lệ Sơ không chịu: "Giáo sư, em đi với thầy ạ."

Từ khi gia nhập Học viện quân sự Hemlock Castle cậu đã theo giáo sư suốt, tốt nghiệp xong sang Sở nghiên cứu, sau đó lại được tham dự tổ nghiên cứu thông tin lần này, tất cả đều nhờ giáo sư tích cực tiến cử. Giáo sư đã lớn tuổi, Lệ Sơ không yên tâm để ông chạy trốn trong rừng sâu một mình.

"Đừng lằng nhằng, mật mã quan trọng."

Lệ Sơ sốt sắng: "Thầy đi một mình em không yên tâm, em đi với thầy, kể cả mình bị bắt thì các thành viên khác cũng có khả năng trốn thoát, đám người kia vẫn không làm được gì mà ạ."

"Không được!" Giáo sư xua tay, đúng là ông đã già, chỉ vừa mới chạy hết lối đi sơ tán thôi mà lồng ngực phập phồng dữ dội, hơi thở trở nên khó nhọc, song riêng thái độ ông rất cương quyết, "Em cứ chạy đi được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nhỡ lạc đường thì men theo con sông, nếu gặp quân trú đóng, phải đảm bảo mình an toàn trước đã rồi hẵng dẫn người ta đến tìm thầy."

Giáo sư cực kì cứng rắn, lần đầu tiên ông nghiêm nghị quát Lệ Sơ: "Đi mau!"

Rừng nhiệt đới vào mùa đông vẫn cứ nóng ẩm, sương mù dày đặc cuồn cuộn dưới những tầng tán cây che mờ khung cảnh, biến chúng thành những màu đậm nhạt loang lổ.

Giày Lệ Sơ giẫm trên vũng lầy, mỗi bước đi đều lê lết tiếng nhớp dính. Cậu đã men theo dòng sông quanh co được hơn 4 tiếng đồng hồ, sợ hãi cùng áp lực nhấn chìm cơ thể cậu trong cơn kiệt sức chưa từng có. Cậu đã ở căn cứ 1 năm rưỡi, ít nhiều cũng học được một số kiến thức dã ngoại, tập hợp thân sắn dây để chiết nước nhỏ giọt, bẻ thêm lõi chuối non lót dạ.

Mãi rồi cậu cũng tìm được một cây đa cổ cao lớn trước khi mặt trời lặn, cậu bám vào cành cây trèo lên một nhánh cách mặt đất tầm 3 mét, quấn dây leo xung quanh, dựng một chỗ trú tạm thời.

Chờ vầng dương biến mất phía dưới đường chân trời, buổi đêm ẩm ướt của vùng nhiệt đới ập xuống theo cái cách đầy rùng rợn.

Đám dây leo rũ mình từ gốc đa già cao tới 30 mét tựa bầy rắn lặng thinh, thi thoảng giật mình lung lay nhè nhẹ vì có giọt nước đọng nhỏ xuống. Mùi mục nát lẫn lộn với mùi ngọt tanh nào đó trong không khí, đám vi khuẩn ở gần tỏa quầng sáng xanh mờ mờ, bọn nhái bén bắt đầu kêu la.

Lệ Sơ dém chặt áo khoác, thở chậm lại. Cậu không dám nhúc nhích, lấy một phiến lá cọ che chắn cho mình. Rừng mưa ban đêm có động vật ăn thịt cỡ lớn như báo đốm hoặc trăn rình rập, nhỡ bất cẩn chút thôi thì có khi lại vào bụng chúng trước cả khi bị kẻ tập kích bắt được.

Cậu không rõ các thành viên khác và giáo sư thế nào rồi. Kể cả trốn được khỏi nhóm người kia, chưa chắc họ đã đủ sức sống sót giữa buổi khuya trong rừng nhiệt đới.

May sao đêm nay đáng sợ chứ vẫn bình yên. Đến sáng Lệ Sơ nhảy khỏi cây đa, mò ít trứng kiến ăn tạm rồi bước tiếp về phía trước, đạp lên những đốm sáng loang loáng.

Lặn lội suốt cả ngày trời, trước khi mặt trời biến mất lần nữa cậu may mắn tìm thấy một hang đá lõm vào trong để trú thân, cầm cự hết đêm run rẩy thứ hai.

Mặt trời cứ mọc rồi lại lặn, đã 3 ngày 2 đêm trôi qua. Cậu vừa đi vừa che đậy dấu vết vì sợ nhóm người nọ tìm thấy mình, còn phải tránh né những mối nguy trập trùng ẩn nấp sâu kín trong rừng mưa, hành trình giảm tốc rõ rệt. Song cánh rừng vẫn cứ trải dài vô biên, cảm giác đi mãi cũng chẳng đến được điểm cuối.

Thỉnh thoảng cậu trốn lên cây nghỉ ngơi, để đầu óc trống rỗng, hàng bao khung cảnh lần lượt vụt qua trước mắt như thể quay ngược cuộc đời cậu.

Ngày bé thì dựa dẫm trong lòng ba mẹ nhõng nhẽo, chặng đường khôn lớn luôn luôn đủ đầy mạnh khỏe, phấn đấu một thời gian là thi đỗ được trường Quân sự số 1 người người hâm mộ, sau đó một thân một mình đến nước Liên bang Mới, kết hôn ở đây. Đám cưới ấy bẻ ngang chặt đứt quãng đời phẳng phiu của cậu, cậu gặp phải quá nhiều những việc không tài nào chấp nhận, không tài nào tha thứ.

Cuộc hôn nhân tan vỡ, tinh thần từng có đợt tăm tối suy sụp, cảm giác sinh mạng cũng đang lao đao cuối đường, nhưng may thay cậu đã bước khỏi bóng tối.

Khó tránh lại nhớ đến người nào đó, gương mặt ấy đã khắc ghi nơi đáy lòng từ lâu, chẳng cần cố nhớ mà trái ngược còn phải cố quên.

Đã lâu lắm rồi chưa nghĩ về người đó, từ khi cậu vào căn cứ người nọ cũng bặt tăm không một dấu vết, hệt đã biến mất hoàn toàn khỏi thế gian. Cậu không được ăn món bánh hạt dẻ và xôi hấp sườn đối phương lén lút nấp trong nhà bếp trang trại nấu, cũng chằng còn cảnh tình cờ ngoái đầu bắt gặp bóng dáng đối phương thấp thoáng đằng sau nữa. Cậu đã cắt đứt triệt để với quá khứ từ khoảng cách cho tới không gian, từ sinh lý tới tâm lý, tin rằng hẳn đối phương cũng đã tạm biệt dĩ vãng trọn vẹn, bắt đầu một cuộc sống mới.

Vậy tốt lắm mà.

Vốn Lệ Sơ vẫn tưởng thế.

Nhưng điều cậu không hiểu nổi là, suốt 3 ngày trốn chạy vừa rồi gương mặt ấy cứ tự dưng nhảy ra trong đầu mình đầy khó hiểu, lúc gần lúc xa, lúc rõ nét lúc nhòe nhoẹt, còn nhiều hơn cả số lần cậu chủ động nhớ đến trong 2 năm nay.

Cậu nghĩ ngợi vẩn vơ vô mục đích, thử tìm lời giải đáp nhờ khoa học, chắc do môi trường áp suất cao k*ch th*ch đến hồi hải mã khiến các kí ức mang dấu ấn tình cảm mạnh mẽ, bất kể tích cực hay tiêu cực, dễ bị khơi dậy hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!