Lo liệu cho Ân Thuật xong là Lệ Sơ định đi. Ân Thuật vẫn không thể ngỏ lời níu kéo nhưng anh buồn quá, cứ ngồi cúi gằm ở sofa, alpha đã từng kiên cường vô địch phơi bày trọn vẹn sự yếu ớt của mình, hệt như đứa bé con bị vứt bó.
"Muộn quá rồi, một mình em về không an toàn." Ân Thuật cố gắng hết sức giữ cậu lại thêm, "Chờ… mai hẵng đi được không, ở lại một tối, đúng một tối thôi."
"Thôi," Lệ Sơ tránh tầm mắt không nhìn Ân Thuật, "em bay chuyến về tối nay."
"Lần này em đến xem như tiễn bác nốt chặng đường cuối."
Xem như thực hiện cam kết của mình với mẹ Ân vậy. Lệ Sơ nghĩ, đây là do cậu đã đồng ý với mẹ Ân sẽ đến thăm, cậu không hề mềm lòng, dù chứng kiến Ân Thuật thế này cậu cũng không nên mềm lòng. Cậu nỗ lực thuyết phục bản thân, cậu không thể ở lại, cậu phải đi ngay đi. Căn nhà này và cái người trong căn nhà này đều khiến ta khó lòng nhấc bước, khiến trái tim cứ trĩu xuống đè nặng.
Hễ ở lại, là sẽ lún sâu thêm một tấc vào vũng bùn.
Còn một việc nữa, cậu vạch trần thẳng luôn: "Sau này cũng đừng đến trang trại nữa."
Ân Thuật không hề ngạc nhiên khi Lệ Sơ biết, tuy bánh hạt dẻ lạ lẫm với cậu nhưng món xôi hấp sườn thì cậu đã ăn quá nhiều lần, nếm thử là đủ nhận ra nó đến từ tay ai.
"Tôi học được cách làm bánh hạt dẻ mới đấy," Ân Thuật chưa chịu bỏ cuộc, "chờ hạt dẻ chín tôi sẽ làm cho em ăn."
Lệ Sơ lắc đầu: "Ông quản gia biết làm bánh hạt dẻ, xôi hấp sườn thì em tự nấu được. Với cả sau này em cũng không đến đấy thường xuyên nữa đâu."
Cậu theo giáo sư tham gia vào đội nghiên cứu khoa học quốc tế, tháng sau sẽ khởi hành đến một căn cứ trong khe núi rừng nhiệt đới khép kín, nghiên cứu phát triển công nghệ truyền tin đa phương thức. Kì hạn kéo dài 2 năm, đến tận khi kết thúc nghiên cứu họ mới rời căn cứ.
Thêm 2 năm nữa là biết đâu cậu với Ân Thuật sẽ có thể lãng quên nhau triệt để, nói lời tạm biệt thực sự với quá khứ.
Hiển nhiên Ân Thuật chưa hề biết về kế hoạch dự kiến của Lệ Sơ, đại não trong cơn sốt cao thiếu linh hoạt, anh đơ ra mất một hồi mới phản ứng lại được, anh sắp sửa phải chờ 2 năm không thể gặp người ta rồi kìa.
Lệ Sơ đứng lên chuẩn bị ra về, Ân Thuật hốt hoảng bật dậy theo, bước chân tiến lên. Anh ở rất gần Lệ Sơ, dù đang ốm thì vóc dáng cao lớn và khí thế bẩm sinh vẫn cực kì lấn át.
Lệ Sơ bất thình lình lùi phắt lại, bắp chân va phải chiếc sofa đơn đằng sau. Vậy là Ân Thuật lập tức cứng ngắc, đau khổ dữ dội giằng xé lấy anh, giữa lúc đã mất mẹ anh còn phải đối mặt cả với sự cảnh giác và xa cách từ người mình yêu.
"…Em đừng sợ, tôi, tôi đưa em ra sân bay."
Lệ Sơ dém áo khoác cho kín, phản ứng căng thẳng vừa rồi đến từ bản năng vượt tầm kiểm soát, nhưng lý trí cậu thì biết Ân Thuật sẽ không làm hại mình nữa.
"Anh cần nghỉ ngơi," Lệ Sơ nghĩ ngợi, cuối cùng nhượng bộ một phần, "bảo tài xế của anh chở em là được."
Đây đã là kết quả khá khẩm nhất.
Xe đỗ lại ở cửa, Lệ Sơ lên xe, mãi tới khi xe đã đi rất xa Ân Thuật vẫn chôn chân bất động tại chỗ.
Lệ Sơ ép mình đừng nhìn kính chiếu hậu, dồn sức dán mắt đăm đăm về phía trước. Xe đổi hướng rẽ, bóng dáng ấy vẫn vụt lướt qua nơi khóe mắt.
Tài xế tận tụy trách nhiệm đưa Lệ Sơ tới tận cổng an ninh, Lệ Sơ vào trong rồi mà anh ta cũng chưa đi. Anh ta đã theo Ân Thuật nhiều năm, hiểu ý nghĩa của cậu omega này đối với sếp mình nên định chờ máy bay cất cánh, đảm bảo không gặp bất kì sự cố nào xong hẵng về báo cáo.
Nhưng chưa đầy 5 phút sau omega đã quay ngược trở ra, tài xế vội tới gần đón. Ánh mắt Lệ Sơ có phần tránh né, song sau cùng cậu vẫn dặn với qua lan can: "Làm phiền anh tối nay qua xem tình hình anh ấy thế nào, nếu vẫn chưa hạ sốt thì tốt nhất phải đến bệnh viện."
Tài xế gật đầu lia lịa, đáp vừa thảng thốt vừa dè dặt: "Vâng thưa cậu Lệ, cậu cứ yên tâm."
Sự ân cần của tài xế khiến Lệ Sơ hơi mất tự nhiên, cơ mà đằng nào cũng đã nói thẳng, giấu diếm nữa cũng thế thôi, cậu bèn khẽ gật đầu rồi quay người đi. Nào ngờ tài xế theo sát mấy bước, bắt đầu lên tiếng tiếp: "Dạo này mấy cổ đông lớn ở công ty đều đang đánh anh Ân, định đá văng anh ấy khỏi hội đồng quản trị, ban đầu phu nhân còn thì còn đỡ cho phần nào, nay phu nhân ra đi là tình cảnh anh ấy chật vật lắm ạ."
Sắc mặt tài xế nặng nề, thật lòng lo lắng thay Ân Thuật. Anh ta thấp cổ bé họng giữ đúng bổn phận tài xế, vốn dĩ chẳng dám phát biểu gì. Nhưng gần đây Ân Thuật gò ép bản thân kinh quá, thức trắng liên tục mấy ngày mấy đêm, vừa lo liệu hậu sự cho mẹ vừa phải đối phó thế bao vây tổng lực từ chính công ty và gia tộc nhà mình, người có làm bằng thép cũng gục.
Thấy Lệ Sơ lẳng lặng không đáp là tài xế biết mình quá đà, bèn nín thinh, thấp giọng lúng túng bảo: "Cậu Lệ, cậu lên đường bình an nhé."
Máy bay hạ cánh lúc 7 giờ sáng hôm sau, Lệ Sơ bật điện thoại lên, mấy tin nhắn bật ra ngay:
Ân Thuật: [Tôi hạ sốt rồi, không cần đi viện.]
Ân Thuật: [Tài xế nghe lời em, vẫn ở lại biệt thự trông.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!