Lệ Sơ nghe tin mẹ Ân qua đời vào một ngày mùa đông rất bình thường. Cậu ngồi co chân ôm gối trong sân, phóng tầm mắt về phía xa.
Ông quản gia bưng bánh hạt dẻ lại gần, Lệ Sơ ăn một miếng, không giống vị mọi khi.
Dường như quản gia già hơi hơi chột dạ, ông giải thích chắc là tại thời tiết, dẫu sao mùa đông ăn hạt dẻ đông lạnh khó sánh bằng hạt dẻ tươi. Lệ Sơ chẳng nói gì.
Chuyến bay sớm nhất cũng tận nửa đêm, vẫn cần ăn tối, thế là Lệ Sơ đứng dậy hỏi quản gia: "Còn gạo nếp không ạ?"
Xôi và sườn kết hợp, phải cùng một người nấu mới ra được hương vị tương tự. Lệ Sơ đăm đăm trông món xôi hấp sườn mình làm, gắp một miếng vào miệng, nhai thật chậm, khoang miệng chỉ toàn vị đắng chát.
Người quản gia già chưa bao giờ rời nước M, dù làm được món bánh hạt dẻ cần đến mười mấy khâu kì công đấy song mới chỉ dừng ở bề ngoài thôi. Còn món ăn truyền thống dạng như xôi hấp sườn thì lại càng lộ rõ sự bắt chước máy móc. Ngay cả bản thân cậu cũng thất bại.
Lệ Sơ bay 6 tiếng đồng hồ, kịp tham dự đám tang của mẹ Ân.
Nhưng cậu không vào gần, không chào hỏi bất cứ ai, chỉ dõi theo từ xa. Đến nghĩa trang, Ân Thuật bưng tro cốt, cúi đầu đứng đằng trước đoàn đưa tang. Gương mặt anh đang hướng về phía bia mộ nên không trông thấy rõ biểu cảm, lưng lại hơi gù.
Sau ấy tất cả mọi người đều đã ra về, khu nghĩa trang bắt đầu có mưa nhỏ lất phất, ẩm lạnh quạnh hiu. Ân Thuật vẫn duy trì tư thế y hệt, đứng bất động trước ngôi mộ. Hẳn là anh muốn ở lại với mẹ thêm lúc nữa, có người tới khuyên nhủ mà anh vẫn không nhúc nhích. Người nọ đành đưa tạm chiếc ô cho anh.
Một người một ô, đông đặc trĩu nặng vì sũng nước, tựa dòng chữ khắc trên mộ mẹ Ân để lại cõi đời này.
Mãi lâu sau, lâu tới nỗi màn đêm đã buông, mưa đã tạnh, nghĩa trang chỉ còn có mình Ân Thuật. Anh mới chậm chạp cúi thấp, quỳ xuống trước mộ, bóng hình lẻ loi đơn độc.
Lệ Sơ che ô bước qua từng bậc thềm, đứng lại đằng sau Ân Thuật. Nghĩa trang loáng thoáng mùi tanh ẩm ướt của đất bùn sau cơn mưa. Ân Thuật ngoái đầu trông thấy Lệ Sơ, tinh thần như bị đánh gục chỉ trong nháy mắt, những trách nhiệm đè nặng trên người đã lâu, nỗi đau đớn mất đi thân thích ruột thịt, người yêu khao khát ngoài tầm với, rồi cả bao ăn năn căm hận từ trước cùng nhau dâng trào, trói chặt lấy anh nơi ngôi mộ nhỏ bé.
Anh vịn vào tấm bia đứng dậy đầy khó nhọc, nhìn Lệ Sơ chăm chú thật lâu.
Cả hai cách nhau có vài bước mà chẳng khác nào ngăn trở ngàn vạn núi sông.
Quan sát tỉ mỉ hơn, giữa mày Ân Thuật đã có nếp dọc rất sâu, khóe môi hơi chùng như thể sẽ chẳng bao giờ nở nụ cười lại, rồi anh bật lên câu nói bơ vơ nhất đời:
"Chẳng còn gì nữa."
"Em, mẹ, mất hết cả rồi."
Anh hệt đứa trẻ con đứng trong tăm tối không tìm thấy nhà, anh ngắm người phía trước, muốn bước thêm một bước cũng bất lực. Càng không được khóc, vì từ bé bố đã dạy anh alpha không thể rơi nước mắt, bất kể gian khó nhường nào cũng phải gồng mình chống chọi, đừng để người khác cười chê. Làm bất cứ việc gì cũng phải vươn đến tột đỉnh, không thì không xứng đáng trở thành alpha.
"Tôi chẳng làm được gì cả."
Anh nói rất chậm chạp. Anh quá vô dụng, không níu giữ nổi ai, mẹ, rồi người yêu.
Ánh sáng ở nghĩa trang rất tối tăm, giống một xoáy nước ăn thịt đang lôi người ta đi, đẩy họ ngã vào chốn vực sâu. Bỗng dưng Ân Thuật chẳng hiểu cuộc đời mình còn nghĩa lý gì nữa, một khoảnh khắc nào đó anh đã nghĩ thôi cứ vậy đi, nhắm nghiền mắt dưới đáy vực, mãi mãi đừng thức giấc.
"Về thôi." Lệ Sơ cất ô, nhẹ giọng gọi.
Bãi đỗ xe chỉ còn đúng chiếc xe con màu đen, tài xế đã ra về, Ân Thuật mở cửa xe, gắng lên tinh thần hỏi Lệ Sơ: "Ở đâu đó? Để chở em về trước."
Lệ Sơ nói tên một khách sạn.
Ân Thuật lên xe, ấn nút nổ máy, Lệ Sơ ngồi bên ghế phó lái để ý thấy tay anh cứ run bần bật suốt. Xe mới chạy được gần trăm mét đã dừng. Ân Thuật đè một tay ở bụng, góc trán ướt đẫm, không rõ là mồ hôi lạnh hay nước mưa.
Lệ Sơ định sờ trán anh theo phản xạ, tay duỗi ra đến nửa thì khựng lại: "Sao thế?"
"Không sao." Ân Thuật gắng gượng tỉnh táo, đặt chế độ chỉ đường đến khách sạn, nhưng xong anh lại nằm gục xuống vô lăng.
Môi anh đã khô tróc cả da, chuyển màu trắng xám, gò má cũng đỏ ửng vẻ bệnh tật. Nhịn đói nguyên ngày, dạ dày đau nhói quặn lên, cộng thêm tâm trạng dao động quá mãnh liệt và còn dầm mưa lạnh đã đẩy cơ thể lẫn tinh thần về phía giới hạn.
Lệ Sơ nhìn anh, không giống không sao chút nào, nhoài ra vô lăng rồi đờ người bất động, cậu cũng chẳng lo nghĩ được nhiều nữa, vội cởi chiếc áo khoác ướt đẫm của anh ra, nâng mu bàn tay sờ thử trán, nóng bỏng.
Lúc này ý thức Ân Thuật đã bắt đầu lờ mờ nhưng anh vẫn cương quyết đòi đưa Lệ Sơ về trước, mỗi tội ngay sau đó anh phát hiện mình không ngồi dậy được thật, tầm mắt nhòe nhoẹt, anh bèn mò mẫm móc điện thoại ra định gọi xe cho Lệ Sơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!