Lệ Sơ đẩy đàn anh một cái, biểu cảm có vẻ lúng túng hoảng hốt, trông thấy gương mặt có phần bất ngờ của đàn anh, cậu khựng lại giây lát rồi bảo: "Xin lỗi."
Đèn đã tắt, nhưng nương theo ánh sao, đàn anh có thị lực cực tốt vẫn phát hiện ra dấu hiệu khác thường ở Lệ Sơ.
Đằng sau sự hốt hoảng ở cậu là nỗi sợ hãi khó lòng phát hiện, toàn thân căng cứng, từng tế bào đều đang thét gào cự tuyệt.
"Đừng xin lỗi mà, nội tâm em tiếp nhận anh rồi, chỉ là cơ thể chưa chuẩn bị sẵn sàng thôi." Đàn anh là người rất tử tế, anh ta nghiêm túc trấn an Lệ Sơ, dịu dàng thấu hiểu. Dĩ nhiên Lệ Sơ cũng biết tính đàn anh, không thì cậu đã chẳng đồng ý quen nhau.
Song hiện giờ đầu óc cậu rối bời, nhìn đàn anh hụt hẫng, cậu cắn răng muốn thử lại lần nữa. Thế là cậu chủ động ôm lấy đàn anh. Đàn anh mới chờ một lát, sau khi xác định Lệ Sơ không vấn đề gì cũng khẽ khàng ôm lại cậu, dè dặt hôn môi cậu, rồi nụ hôn chạm tới cổ.
Vẫn không ổn.
Lệ Sơ đẩy đàn anh ra tiếp, lần này dùng sức khá mạnh, cũng khá mất kiểm soát. Cậu th* d*c dồn dập như thể không chịu nổi gánh nặng, bỏ lại một câu "Em ra ngoài tí cho thoáng" xong chui ra khỏi lều hệt đang chạy trốn.
Đêm đã khuya, dải ngân hà trôi dạt trải rộng trước mắt, một buổi tối đẹp đẽ vậy mà Lệ Sơ lại chẳng hề tìm được niềm vui sướng.
Cậu ngồi một mình ngoài lều trông lên bầu trời, cảm giác mỏi mệt miên man vô tận ập đến bao trùm tinh thần lẫn cơ thể cậu. Chắc Ân Thuật còn chưa đi mà vẫn ở ngay mỏm núi gần đó, bất động trong tư thế ngồi tương tự. Thực ra Lệ Sơ phát hiện ra anh bám theo sau ngay từ khi mới lên núi, dù cách rất xa, không cần ngoái đầu thì cậu vẫn biết, giống một loại bản năng.
Chẳng hiểu giây phút này Ân Thuật đang nghĩ gì, góc nhìn của anh không thể quan sát thấy Lệ Sơ đã đi khỏi lều.
Có lẽ nghĩ gì cũng đau khổ cả. Y hệt Lệ Sơ bây giờ vậy.
Sau hôm cắm trại ngoài trời Lệ Sơ đề nghị chia tay với đàn anh, lấy lý do là không phù hợp, rất qua loa. Đàn anh thử níu kéo song Lệ Sơ không muốn làm tổn thương người vô tội, cắt đứt hết thảy phải gọi là thần tốc.
Việc này khiến đàn anh đau lòng hồi lâu, anh ta nói thẳng rằng quen Lệ Sơ xong thì chẳng thể gặp gỡ phải lòng ai được nữa.
"Sẽ có thôi, rồi anh sẽ gặp được người mình thực sự thích," Lệ Sơ đáp rất chân thành, "người đó cũng sẽ thích anh."
Không ai đứng yên tại chỗ đợi chờ mãi mãi được, Lệ Sơ nghĩ, ngay cả người trông tưởng suy sụp đau đớn cùng cực thì cũng phải trôi theo dòng thời gian, xua đi những khổ sở cố chấp vào một ngày nào đó để quay về với cuộc sống của mình, vun đắp sự nghiệp, kết hôn sinh con. Giống cậu và Ân Thuật rồi sẽ trở thành hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau nữa.
Thi thoảng nhớ lại những ngày xưa ấy, chắc bất kể bên nào cũng sẽ chỉ thản nhiên nói một câu, đã qua cả rồi thôi.
**
Tin mẹ Ân bệnh nặng gửi sang, khi đó là bác đã không ngồi dậy nổi mà vẫn khăng khăng muốn gặp Lệ Sơ một lần. Lệ Sơ xin nghỉ phép quay về một chuyến, gặp riêng mẹ Ân trong phòng bệnh.
"Hạt Dẻ, bác không có mặt mũi nào gặp con." Mẹ Ân tiều tụy nhợt nhạt, cơ thể suy nhược, bác cứ quyến luyến kéo tay Lệ Sơ, "Lần này bác đi, bác lo nó…"
Có lẽ bác đã biết thêm vài việc, trông vẻ áy náy của bác là đoán được phần nào, gặp lại Lệ Sơ mà bác không thốt ra nổi câu năn nỉ nào khác. Nhưng bác vẫn còn những điều canh cánh băn khoăn, còn tâm nguyện chưa thỏa, bác bận lòng con trai và cũng lo lắng về Lệ Sơ nữa. Song mọi việc đến nước này, có làm gì cũng chẳng thể bù đắp.
Vừa rồi Ân Thuật đơn phương thúc đẩy vụ chuyển nhượng miễn phí gói bản quyền mà chưa thông qua nghị quyết từ hội đồng quản trị, gây chấn động dữ dội nội bộ tập đoàn họ Ân. Là một trong số tài sản cốt lõi của tập đoàn, giá trị thị trường của gói bản quyền này ước tính phải hơn 12 tỷ tiền Liên bang Mới, nó còn mang ý nghĩa chiến lược, ảnh hưởng trực tiếp đến vai trò dẫn dắt thị trường của họ Ân trong lĩnh vực vũ khí năng lượng định hướng.
Bố Ân nổi cơn lôi đình, hai bố con chia rẽ công khai ngay giữa ủy ban chiến lược. Các nhánh thế lực khác thuộc nội bộ tập đoàn, gồm cả phái bảo thủ do chú hai Ân Thuật dẫn đầu và khối hải ngoại do anh họ Ân Thuật nắm giữ, còn tranh thủ liên kết các cổ đông nhỏ lẻ, trước sau 3 lần yêu cầu triệu tập họp hội đồng quản trị bất thường, đòi cách chức giám đốc kĩ thuật và chặn quyền biểu quyết của Ân Thuật.
Nếu không nhờ mẹ Ân còn nắm một phiếu biểu quyết thì khả năng cao Ân Thuật đã bị gạt ra rìa. Song nhỡ tình hình sức khỏe mẹ Ân gặp biến cố là Ân Thuật sẽ lập tức phải đối mặt với cuộc chiến tiếm quyền kiểm soát, toàn bộ cơ cấu quyền lực của tập đoàn họ Ân đều đảo lộn theo.
Mà tất cả những việc này đều chỉ nhằm giúp Lệ Sơ đi học.
Đương nhiên mẹ Ân sẽ không kể cho Lệ Sơ, hiện giờ bác chỉ là một người mẹ đau đáu vì con, giữa cảnh hoạn nạn trong ngoài, chồng chất thêm việc mẹ lìa đời và Lệ Sơ bỏ đi thì e Ân Thuật không đứng vững được mất.
Nhưng bảo bác van nài một câu "Bắt đầu lại từ đầu" thay Ân Thuật thì bác không thể mở lời.
"Hạt Dẻ, giả dụ… giả dụ bác không còn nữa, con mà tiện đường thì qua thăm nó một lúc. Nó không ổn lắm, không ổn tí nào, từ hồi con đi… bác không thấy nó cười nữa. Nó gây ra nhiều lỗi lầm quá, bác không xin con tha thứ, chỉ mong con… nể tình bác, thỉnh thoảng gọi điện cho nó nói vài câu."
Lệ Sơ nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt mẹ Ân, nhận lời: "Vâng ạ."
Chặng đường ra sân bay là Ân Thuật chở cậu đi – lúc đến Lệ Sơ không gọi ai đón, lúc quay về Ân Thuật đã chờ sẵn ngoài cổng bệnh viện, đứng im lìm, cậu mà từ chối lên xe thì chẳng biết anh còn định đứng bao lâu nữa – nghĩ đến mẹ Ân nên Lệ Sơ không đùn đẩy thêm, bình tĩnh ngồi vào ghế sau.
Lệ Sơ chỉ lẳng lặng quay đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ, bầu không khí trong xe đông đặc nặng nề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!