Dạo này Lệ Sơ cứ cảm giác có ai đang theo dõi mình.
Lần trước đụng phải vụ việc bị tấn công bất ngờ cậu đã hốt hoảng sợ sệt mấy ngày liền, may có Vân Hành đi cùng cậu, nhà họ Ân cũng đón cậu về ở lại vài hôm. Tuy vẫn hiếm khi gặp Ân Thuật song tâm trạng cậu đã dần dần khá lên nhờ được thu xếp chăm nom.
Vốn dĩ cậu tưởng kẻ giám sát mình chính là tên đã tập kích tối nọ, nhưng chờ tới lúc quay trở về trường thì cảm giác này lại tiếp diễn.
Hóa ra không phải cùng một người.
Lệ Sơ hơi căng thẳng, bắt đầu thần hồn nát thần tính, cứ đi mấy bước phải ngoái lại ngó nghiêng, chỉ dám tới những nơi đông người.
Vân Hành đang tham gia khảo sát khép kín ở vùng ngoài, bạn bè quen thân ở trường của cậu không nhiều, lúc nào thực sự sợ quá cậu bèn chạy sang tìm Ân Thuật. Nhưng có lẽ Ân Thuật bận, cũng có thể do cố ý tránh mặt, ngoài lần gặp trước thì đợt sau cứ toàn tay trắng ra về.
Người nhà họ Ân thì thường xuyên rủ cậu sang nhà, vài bận còn bắt Ân Thuật ở lại ăn chung với Lệ Sơ, Ân Thuật chấp thuận song dĩ nhiên mặt mũi không tươi tỉnh gì cho cam.
Buổi tối cuối tuần, nhà họ Ân lại mời Lệ Sơ ghé qua ăn cơm. Lệ Sơ đứng ven đường chờ suốt cả buổi mới trông thấy một chiếc xe trờ đến, cửa sổ xe hạ xuống, mắt Lệ Sơ mở tròn xoe, gương mặt nhoáng cái nở nụ cười bất ngờ đầy vui sướng.
Cậu ngồi vào ghế phó lái, đắm chìm trong niềm hạnh phúc ngỡ ngàng, giọng điệu hớn hở: "Anh, sao hôm nay lại là anh đến đón em ạ?"
Ân Thuật xoay vô lăng, mặt không biểu cảm: "Tài xế không rảnh."
Bình thường đều là tài xế đến đón, hôm nay ông cụ cương quyết ra lệnh cho Ân Thuật nhất định phải tự đi đón. Đáng ra Ân Thuật đã lái xe về đến nhà rồi, bất đắc dĩ đành phải vòng trở lại.
Lệ Sơ cứ như chẳng hề nhìn thấy bộ mặt sầm sì của Ân Thuật, cứ ríu ra ríu rít độc thoại kể các việc hay ho ở trường.
Giờ cao điểm tối cuối tuần cũng tắc, xe nhích từng tí một giữa dòng đông đúc. Lệ Sơ rất trân trọng khoảng thời gian cả hai ở riêng với nhau, nói liền một mạch bao nhiêu là chuyện, giọng ngọt ngào gọi anh ơi, cười tít cả mắt giống hệt mọi khi.
Tự dưng Ân Thuật thấy nóng nảy vô cớ, anh đã thể hiện ra lạnh nhạt lắm rồi, hi vọng Lệ Sơ biết khó chùn bước, nhưng đâu ngờ Lệ Sơ vẫn tìm gặp anh hàng ngày. Hồi bé nhóc con thông minh lắm mà, sao lớn lên rồi lại khờ thế.
"Buổi tối hôm ấy," Không biết Ân Thuật nghĩ gì mà đột ngột cắt lời cậu, nhắc tới chuyện cậu bị tấn công, "là em làm sao thế?"
Lệ Sơ đang thao thao bất tuyệt đùng cái tắt đài, ánh mắt láo liên xung quanh, ấp úng không nói nên lời.
Cậu được chăm bẵm chiều chuộng từ bé, nhát gan, chưa từng trải qua biến cố. Gã alpha tấn công cậu nhằm nhăm nhe xâm hại cậu, vụ việc đã xử lý xong mà đến giờ cậu vẫn gặp ác mộng, trong mơ có đôi tay tóm lấy quần áo cậu. Cậu thường xuyên giật mình choàng tỉnh, nửa sau buổi đêm trằn trọc mất ngủ luôn. Cậu không muốn khiến người thân bạn bè lo lắng nên chưa kể với ai hết, chỉ tự mình len lén đến bệnh viện xin kê thuốc ngủ, còn tham gia hẳn mấy buổi khơi thông tâm lý mới từ từ dịu lại.
Cậu đang gắng sức quên đi, không nghĩ đến nó, cực kì tránh né chủ đề này. Song Ân Thuật bất ngờ hỏi tới làm cậu nhất thời chẳng biết nên đáp sao.
"Em, em…" Lệ Sơ vô thức cắn móng tay, cả người cứng đơ, lắp bắp ngắc ngứ, "quên rồi ạ…"
Cảm nhận thấy sự căng thẳng ở cậu Ân Thuật bèn nghiêng đầu sang liếc qua, không hỏi tiếp nữa.
Khoang xe im lìm triệt để, Lệ Sơ không nói gì thêm mà rúc mình ở ghế phó lái, vờ như đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Nhưng đường tắc khủng khiếp, bên ngoài toàn xe cộ chen chúc chứ lấy đâu ra phong cảnh nào, thế là cậu lại giả vờ ngủ, nhắm mắt lệch đầu sang một bên song tay thì cứ bấu chặt lấy dây an toàn.
Bỗng nhiên Ân Thuật hơi hơi hối hận.
Trên bàn cơm, mẹ Ân gắp thức ăn cho Lệ Sơ rất dịu dàng, hỏi han cậu chuyện ở trường, giúp trái tim căng thẳng của Lệ Sơ hòa hoãn bớt. Mỗi tội cậu vẫn ủ rũ hơn bình thường, không nói năng là mấy.
Lúc gần xong bữa tối, dăm ba câu hục hặc khiến ông cụ nhà họ Ân nổi cơn tức tối, chỉ trích Ân Thuật vài lời ngay trước mặt Lệ Sơ. Chẳng biết có phải do câu "Kết hôn nhanh nhất có thể" động chạm tới Ân Thuật không mà anh đứng bật dậy, ghế ma sát sàn nhà phát ra tiếng động rin rít.
"Nhóc con vừa mới đủ tuổi chẳng biết gì như em ấy," Tâm trạng Ân Thuật kích động, anh chỉ tay vào Lệ Sơ đang ngồi một bên, "bảo cháu kết hôn với em ấy á? Không đời nào!"
Ông cụ Ân lạnh giọng hỏi: "Cháu không thích Lệ Sơ hay là không thích omega? Chẳng lẽ cứ nhất định phải quen alpha à?"
Ân Thuật chẳng hề ngại ngần nể nang Lệ Sơ đang có mặt ở đây, thái độ cương quyết: "Kể cả không quen alpha thì cháu cũng tuyệt đối không cưới em ấy!"
Lệ Sơ chưa từng chứng kiến tình huống tương tự, sợ sệt bưng bát canh ngồi thẳng tắp không dám hó hé câu nào.
Mẹ Ân khuyên can hai bên rồi còn phải để ý Lệ Sơ, bữa cơm lộn xộn tứ tung hết cả.
Nửa tiếng sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!