Chương 29: (Vô Đề)

Lưỡi kiếm sắc lửng lơ trên đầu đã hạ nhát chém.

Nửa tiếng sau, Ân Thuật vẫn đứng như trời trồng giữa phòng khách.

Lệ Sơ thay quần áo xuống tầng, tay xách một túi hành lí, bên trong chỉ có giấy tờ tùy thân với mấy bộ đồ thay đổi. Trông chiếc túi nhẹ tênh, vắt qua loa trên cổ tay gầy gò trắng xanh của cậu.

Rõ ràng Ân Thuật sẽ không để cậu đi đơn giản thế, alpha cao lớn trầm mặc chắn trước cửa, dĩ nhiên cũng đâu dám làm bừa mà chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt đau đớn tột cùng, cầu xin trong câm lặng.

"Anh vẫn muốn nhốt em nữa hở?"

Lệ Sơ hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào alpha đang chặn đường đằng trước, hỏi rất bình thản phẳng lặng: "Nhốt trong lồng giống thú cưng đợt trước, rồi c**ng b*c em thoải mái giống Quý Văn Đình ấy à?"

Cậu vẫn chẳng khác gì xưa kia, gương mặt dịu dàng ngoan ngoãn, mắt mày sáng trong, ngũ quan hiền hòa, là tạo vật vốn nên được nâng niu trân trọng nhất. Gương mặt ấy từng nở nụ cười đẹp đẽ hồn nhiên, từng tha thiết sắt son đến thế, mà nay chỉ còn lại câu chất vấn nguội lạnh chán ngán.

"Chỉ có nước chết đi em mới thoát được khỏi các người đúng không?"

Một tia chớp rạch ngang trời rọi sáng lòa cả căn phòng. Lệ Sơ trông thấy đôi môi run run và viền mắt nhòe đỏ của Ân Thuật.

Ân Thuật cũng nhìn rõ Lệ Sơ.

Người vừa khôi phục trí nhớ dù ngoài mặt tỉnh táo lạnh tanh đến mấy thì toàn thân vẫn đang lung lay yếu ớt, cậu gắng gượng đứng trước đối phương, níu thật chặt lấy sợi dây mảnh của túi đựng đồ, cảm giác như đang ngâm mình dưới nước mưa buốt giá, khẽ chạm vào thôi sẽ vỡ tan mất.

Buồn nôn, chết đi, đáng ra những cụm từ này không nên cất lên từ miệng Lệ Sơ, bộ dạng lảo đảo đổ gục cũng không nên xuất hiện ở Lệ Sơ. Chúng chèn ép khiến cậu suy nhược kiệt quệ. Nhưng quanh cậu lại toát ra luồng sức mạnh kiên quyết, không chịu thỏa hiệp, không nhượng bộ nữa.

Hai thứ tâm trạng mâu thuẫn đan cài lẫn lộn làm Ân Thuật nhận ra, mình mà khăng khăng cố chấp tiếp thì mối quan hệ giữa họ sẽ rơi vào nông nỗi cùng cực triệt để.

Lý trí bảo Ân Thuật từ bỏ, buông tay thôi, để em ấy đi, cho em ấy và cũng là cho chính mình một con đường sống. Song chỉ nháy mắt nỗi đau đớn đánh mất đã hóa thành đợt sóng thần xô anh đập vào bờ đá, nỗi tuyệt vọng đủ tan xương nát thịt.

Anh đã chuẩn bị từ lâu, nhưng khi phải đối mặt với vực thẳm thật anh lại vẫn cứ cố ôm thoáng hi vọng mong manh, chẳng muốn thả tay.

Hai người chưa giằng co quá lâu, tiếng động cơ xe chói tai bên ngoài đã cắt ngang tình thế, tiếp đó chuông cửa kêu vang.

Trên màn hình giám sát bên cạnh là Vân Hành mặc đồng phục tác chiến màu đen đang đứng trước cửa, đèn xe đằng sau rọi vào màn mưa trắng xóa. Gương mặt Vân Hành căng chặt, cậu ta gõ vào camera ngoài cửa, trầm giọng gọi: "Âm Thuật, đừng bắt tôi phải phá cửa."

Ân Thuật như chẳng nghe thấy gì, chỉ đăm đăm nhìn Lệ Sơ không hề chớp mắt.

Trông thấy Vân Hành, bờ vai căng cứng của Lệ Sơ thả lỏng bớt.

Cậu chỉ mất có nửa tiếng để thu dọn hết tất thảy, đồ đạc, tâm trạng, tình cảm, rồi cả cuộc hôn nhân xây trên nền ảo tưởng hư vô này. Dư âm cú sốc nặng nề do hồi phục trí nhớ gây ra giằng xé cả cơ thể lẫn linh hồn cậu, nhưng lúc này đây cậu không thể yếu mềm, không thể gục ngã, vậy nên cậu gọi điện cho Vân Hành, nói đúng một câu: "Phiếm Phiếm, đến đón tớ đi."

Ân Thuật đứng sừng sững ở cửa, anh biết Lệ Sơ đã quyết tâm bỏ đi, cũng biết mình không mặt mũi nào níu kéo người ta, song câu cuối cùng Lệ Sơ nói khiến anh không dám manh động bừa bãi.

Tỉnh ngộ là đánh mất.

Đây là nguyên lý anh hiểu ra sẵn rồi, chẳng trông chờ may rủi được gì hết, anh mắc bao nhiêu sai lầm thế, gây ra cho Lệ Sơ tổn thương mãi mãi không bao giờ có thể bù đắp, anh phải chịu đúng người đúng tội.

Nhưng vẫn mong sao được nhìn thêm một lần, được nấn ná thêm một lúc, chỉ một giây thôi cũng đủ.

"Chờ ngày mai… chờ tạnh mưa," Từng chữ anh thốt ra đều nhọc nhằn vô cùng, "tôi đưa em đi, em muốn đi đâu cũng được hết…"

Lệ Sơ chậm chạp lắc đầu: "Em muốn ở một mình."

Tổn thương không thể xóa nhòa, song trong nửa năm cậu mất trí nhớ, sự êm đềm vui vẻ mà những bầu bạn và chăm nom tỉ mỉ ấy đem lại cho cậu cũng là thật. Cậu không yêu nổi, cũng chẳng muốn hận nữa, bất cứ mảnh vụn cảm xúc nào nảy sinh từ Ân Thuật đều khiến cậu héo mòn cạn kiệt.

"Hạt Dẻ, tôi không có mặt mũi… cũng không tư cách gì giữ em lại," Giọng Ân Thuật nghẹn ứ nơi lồng ngực, khổ đau khiến cơ thể cao lớn của alpha còng xuống rõ rệt, "tôi chỉ muốn ở bên em thêm một thời gian, chí ít là chờ em bình tĩnh lại đã, chí ít…"

"Em mệt lắm rồi, hết sức rồi." Lệ Sơ cắt lời anh, cho Ân Thuật một đòn điếng người bằng giọng nói gần như phẳng lặng, "Vì cứ nhìn thấy anh là lại nhớ đến những chuyện kinh khủng ấy."

Ân Thuật nhắm mắt lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!