Mấy bé mèo hoang túm tụm quanh chỗ thức ăn đánh chén vui vẻ, Lệ Sơ lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh gửi cho Ân Thuật.
Lệ Sơ: [Em muốn nhận nuôi hết chúng nó! Cún con chạy vòng vòng. jpg]
Ân Thuật: [Thích thì nuôi hết.]
Lệ Sơ: [Thật ạ? Cún con gãi đầu. jpg]
Ân Thuật: [Thật.]
Lệ Sơ: [Anh bị dị ứng mà? Không giận ạ?]
Ân Thuật: [Không giận, tôi sẽ đi mua thuốc dị ứng.]
Lệ Sơ: [Chả có nguyên tắc gì cả! Cún con run run. jpg]
Ân Thuật: [Hạt Dẻ, tôi yêu em.]
Lệ Sơ cầm điện thoại bằng hai tay ngắm nghía một hồi, khóe môi cong cong, những lời âu yếm từ Ân Thuật cứ ập tới đầy bất chợt, hơn nữa còn rất nghiêm túc đàng hoàng làm cậu hết đường chống đỡ, tức tối dỗi dằn đến đâu cũng phải tiêu tan.
Cậu tiếp tục kì cạch gõ chữ, nhắn hỏi Ân Thuật bao giờ về – lần này Ân Thuật đi công tác gấp quá, đi được hai hôm rồi – Ân Thuật trả lời rất nhanh, đang cố gắng hết sức, tranh thủ rút gọn công việc để ngày mai quay lại.
Tâm trạng Lệ Sơ phơi phới hơn chút. Từ khi gặp tai nạn xe Ân Thuật luôn túc trực sát bên cậu chưa từng rời đi, thành ra Lệ Sơ khó lòng thích nghi với tình huống anh vắng mặt hai ba hôm liền thế này. Hình như Ân Thuật còn bồn chồn hơn cả cậu, sắp xếp vệ sĩ bảo mẫu trông nom ở nhà, còn dặn đi dặn lại cậu là đợt này đừng ra ngoài nhé.
Nếu là bình thường bừng bừng tâm lý chống đối thì Lệ Sơ phải quấy thêm một đợt, cơ mà giờ Ân Thuật không có đây, cậu cũng chẳng thiết tha ra ngoài là mấy, chỉ thi thoảng sang chỗ hồ nhân tạo đối diện biệt thự ngồi một lát, cho mấy con mèo hoang béo ú ở đây ăn.
Cậu không thích cảnh cả đám người kè kè cạnh mình, có phải đi đâu xa xôi, cách cổng nhà đúng một bước chân thôi mà, thế là cậu đuổi vệ sĩ về. Vệ sĩ không tiện theo gần mà cũng không dám đứng quá xa, bèn chọn ngồi ở băng ghế trước cửa biệt thự, tầm nhìn vừa đủ để quan sát Lệ Sơ đang chơi với mèo.
Cũng có lác đác vài người đi dạo quanh hồ, đều là chủ hộ của khu biệt thự, đôi lúc hàng xóm quen biết sẽ lại gần chào hỏi Lệ Sơ, vệ sĩ theo dõi chăm chú, không hề lo lắng.
Nắng hôm nay rất đẹp, gió hiu hiu, hai bạn nhỏ đang thả diều ven hồ, màu sắc sặc sỡ xinh đẹp. Lệ Sơ cho mèo ăn một hồi, tầm mắt dõi theo cánh diều mà bất giác bước tới cạnh hồ từ bao giờ chẳng hay, cậu ngửa đầu ngắm mây trôi trên trời.
Có ánh mắt gần đó trông sang, Lệ Sơ cảm nhận được nên nghiêng mặt ngó thử, ấy là một người ngồi xe lăn.
Cả hai cách nhau một đoạn vừa phải, trông ngoại hình đối phương hẳn là alpha, đường nét gương mặt mượt mà tuấn tú, chỉ riêng đôi mắt u ám nặng nề. Lệ Sơ chạm mắt đối phương qua khoảng cách vài mét, bỗng lòng dạ thảng thốt, ánh mắt ấy có vẻ quen thuộc và cũng hơi đáng sợ, khiến cậu nảy ra phản xạ trốn tránh.
Ánh nhìn từ đối phương lõa lồ trắng trợn, cứ ngó Lệ Sơ chòng chọc không hề kiêng kị. Tự dưng Lệ Sơ thấy rất bứt rứt, tiếng gọi văng vẳng trong nội tâm đang loáng thoáng gào thét gì đó, dăm ba khung cảnh lẻ tẻ vụt qua trước mắt, cậu không kịp tóm lấy, chỉ cảm giác trái tim bất thình lình đập dồn cả lên.
Cậu không để ý đến người nọ nữa, đứng dậy quay ngược trở về.
"Hạt Dẻ."
Tiếng gọi vang lên đằng sau, bước chân Lệ Sơ cứng đờ tại chỗ.
Cậu ngờ vực quay đầu, thấy alpha đang điều khiển xe lăn lại gần thì hỏi đầy cảnh giác: "Anh quen tôi?"
Đến gần là tướng mạo người nọ càng rõ nét hơn, ngũ quan anh tuấn, phong thái nổi trội, dù đang ngồi vẫn hiển hiện vóc dáng vai rộng chân dài, là một alpha cấp cao ngoại hình xuất sắc, đáng tiếc đi lại bất tiện.
Gương mặt đối phương nặn ra nụ cười, hắn đáp rất sâu xa: "Không chỉ quen thôi đâu."
Nụ cười ấy khiến Lệ Sơ khó chịu, tầm mắt cậu lướt qua đôi chân dưới lớp khăn phủ của đối phương, cậu lùi bớt về sau.
Đằng sau là gốc cây to đủ hai người ôm, tán cây vươn rộng, ánh nắng xuyên thủng những cành lá rọi vào người. Nhìn từ xa xa thì Lệ Sơ đứng cạnh gốc cây trông như đang ngắm nghía cánh diều, người ngồi xe lăn trùng hợp được che chắn trọn vẹn.
Alpha nương theo ánh mắt Lệ Sơ liếc xuống chân mình, sau đó nói tiếp với vẻ vô cảm: "Bị người ta bắn lén, không đứng dậy được nữa."
Lệ Sơ chẳng biết nên đáp sao, với cậu thì đối phương là một người hoàn toàn xa lạ, còn toát lên mối nguy trực giác. Không muốn nấn ná, cậu ổn định tinh thần lại rồi bảo: "Tôi phải về nhà đây."
"Hạt Dẻ," Người nọ thong thả gọi tên cậu, mỉm cười ngước mắt, "em không muốn biết về mối quan hệ giữa bọn mình à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!