"Yêu chứ, đương nhiên em yêu anh, nhưng đây là hai chuyện khác nhau mà." Lệ Sơ ngửa người ra sau, bỗng dưng thấy hơi áp lực song cậu vẫn đáp thật thà, "Bây giờ ngoài ăn uống ngủ nghỉ gần như em chả có gì làm cả."
Ân Thuật bất động, trầm mặc nhìn Lệ Sơ, đáy mắt đang cuồn cuộn ngập trong những tâm trạng không rõ.
Cái nhìn của anh làm Lệ Sơ bứt rứt, cậu hỏi tiếp: "Bao giờ trí nhớ của em mới khôi phục được nhờ?"
Lần nào đến bệnh viện tập phục hồi, đề cập tới vấn đề mấu chốt nhất này là bác sĩ lại trả lời rất chung chung nước đôi, tóm tắt đại ý não bộ là cơ quan rất tinh vi, việc khôi phục trí nhớ không thể phán đoán chính xác, giống kiểu không hiểu sao lại mất trí nhớ ấy, có khả năng sẽ nhớ lại hết chỉ trong nháy mắt, cũng có khi mãi mãi chẳng gọi về được phần kí ức đã đánh mất trước kia.
Ân Thuật thấp giọng trấn an: "Bác sĩ cũng bảo rồi đó, biết đâu sắp nhớ lại đến nơi rồi."
"Thế ạ?" Lệ Sơ xẹp miệng, bộ dạng không tin tưởng lắm, cậu quay sang nêu yêu cầu khác, "Thế em gặp các bạn ở trường một hôm được không?"
Nghe đề nghị này ánh mắt Ân Thuật trầm trọng hẳn, một lúc sau anh nâng tay xoa đầu Lệ Sơ: "Hạt Dẻ, có tôi ở bên em không vui sao?"
"Dĩ nhiên vui chứ ạ, nhưng nó khác nhau mà. Em cứ thấy như kiểu ngày tháng hồi xưa mất tiêu rồi ấy, em ở hiện tại rất sứt mẻ, em muốn gặp các bạn xem sao, có khi lại tăng tốc hồi phục trí nhớ."
"Em muốn gặp cái cậu lần trước đến bệnh viện đó à?"
"Ừa." Lệ Sơ gật đầu thật mạnh, "Cậu ấy tên là Phiếm Phiếm, là bạn rất thân với em, em gặp cậu ấy được không ạ?"
Dứt lời Lệ Sơ nhìn sang Ân Thuật với vẻ căng thẳng, trực giác cậu cảm nhận là Ân Thuật không ưa Phiếm Phiếm, lần trước Phiếm Phiếm vội vã tìm gặp cậu cũng phải chọn đúng lúc Ân Thuật vắng mặt. Cậu nghĩ ngợi vẩn vơ lộn xộn trong đầu, đừng bảo là hai người này có hiềm khích gì nhé.
Chờ đợi mãi lâu cuối cùng Ân Thuật vẫn phải gật đầu chấp thuận, Lệ Sơ mới thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối Ân Thuật cứ khang khác ngày thường, anh ôm ghì Lệ Sơ chặt cứng làm cậu hết đường cựa quậy, dường như sợ mất cậu lắm. Pheromone va đập dội về trong phòng, Lệ Sơ cuống quá, mấy lần không nhịn được muốn giãy mình khỏi tay Ân Thuật mà Ân Thuật không cho.
Từ đợt khỏe hẳn là cả hai có lên giường với nhau. Tuy cũng gọi là cưới nhau lâu ngày nhưng mỗi lần ân ái Lệ Sơ vẫn thấy ngần ngại ngắc ngứ thế nào. Cảm giác cực kì khó tả, hình như tận xương tủy cậu khá sợ sệt trước chuyện này dù chẳng rõ nguyên do. Song may sao lần nào Ân Thuật cũng rất cẩn thận, có vẻ cũng sợ làm Lệ Sơ bị thương, nắm chắc chừng mực nặng nhẹ, dịu dàng săn sóc để ý đến trải nghiệm ở phía Lệ Sơ.
Nhưng hôm nay thì không. Ân Thuật hệt một kẻ khác đội lốt, ánh mắt nặng nề khiến Lệ Sơ khiếp hãi, cậu không hiểu tại sao nữa, tuy đã cố gắng phối hợp hết sức mà vẫn đau đớn vô cùng. Cậu áp mặt lên gối, lồng ngực bật tiếng th* d*c đục ngầu, môi nghiến thành nếp, những âm thanh nghẹn ngào đứt quãng vẳng ra.
Sau cùng Ân Thuật đè bả vai cậu lại, răng cắn giữ nửa mảng tuyến thể màu hồng ở gáy, rót pheromone của mình vào, hoàn thành đánh dấu tạm thời.
Ân Thuật dọn dẹp xong cho cả hai, phát hiện ra Lệ Sơ đang nằm ngẩn ngơ trên gối.
"Sao thế? Tuyến thể khó chịu à?" Ân Thuật ngồi vào, cúi người chạm lên khóe mắt gò má cậu. Ngón tay bóp cò súng quanh năm khá thô ráp đang nhẹ nhàng ve vuốt ma sát lớp da xung quanh, hơi nhoi nhói. Lệ Sơ tránh mà không thoát, tự dưng bắt đầu bực dọc.
"Đâu có." Dứt lời cậu nhắm mắt, không nhìn Ân Thuật nữa.
Một lúc sau, không nghe thấy động tĩnh từ Ân Thuật thế là cậu lại mở mắt ra, phát hiện Ân Thuật đang ngó cậu đăm đăm không cả chớp mắt. Chẳng biết đầu óc nghĩ ngợi gì mà cậu nâng tay vung mạnh, lòng bàn tay đập thẳng vào lồng ngực Ân Thuật kêu "bốp" một cái.
Ân Thuật còn chưa lên tiếng, trái lại Lệ Sơ phải hít hà xuýt xoa trước. Cơ bắp của Ân Thuật chắc nịch, trên dưới toàn thân đều cứng đơ đơ, sức lực khủng khiếp đến đáng sợ, Lệ Sơ có cố làm gì cũng vẫn thiệt.
"Đau lắm không?" Ân Thuật bắt lấy tay cậu, kiểm tra tỉ mỉ lòng bàn tay ửng đỏ của cậu.
Lệ Sơ càng tức chẳng xả được vào đâu.
Tuy tuyến thể cậu phải cắt bỏ một nửa song giai đoạn sau duy trì điều trị liền mạch và thuốc thang đắt đỏ, về cơ bản chức năng tuyến thể đã phục hồi đủ. Tuần trước tới bệnh viện tái khám bác sĩ bảo đã có thể hoàn thành đánh dấu, bất luận xét tuyến thể hay khoang sinh sản thì mức hormone ở Lệ Sơ đều đã khôi phục trở về mốc tiêu chuẩn của omega.
Song lần nào Ân Thuật cũng chỉ dừng ở đánh dấu tạm thời.
Lệ Sơ thấy con người Ân Thuật mâu thuẫn vô cùng, có vẻ rất sợ đánh mất mình, ngấm ngầm hạn chế mọi hành động và suy nghĩ của Lệ Sơ, nhưng bảo anh đánh dấu vĩnh viễn – đây là cách đơn giản hiệu quả nhất để chiếm hữu một omega mãi mãi, thì Ân Thuật lại không chịu.
Lệ Sơ muốn có cuộc sống tự do, tình yêu lành mạnh, hôn nhân hòa hợp, dĩ nhiên cũng muốn đánh dấu vĩnh viễn vốn đại diện cho hôn nhân và tình cảm ổn định. Ấy mới là phương thức chung sống giữa những người yêu bình thường với nhau, mà tất cả Ân Thuật đều không chấp nhận cho cậu.
Vừa nãy trên giường còn hung ác thế chứ. Dữ dằn thì cũng thôi, đến lúc đánh dấu sau chót lại đi chùn bước.
Cơn ức chế của Lệ Sơ trào dâng lần nữa: "Không được đánh dấu vĩnh viễn, không được quay về đi học, không được gặp gỡ bạn bè, em có phải tù nhân của anh đâu!"
Nói xong cậu trở người, rút bàn tay khỏi tay Ân Thuật, vùi mặt xuống dưới gối không cho Ân Thuật đụng vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!