Chương 25: (Vô Đề)

Alpha cắn tuyến thể, rót vào đủ lượng pheromone là có thể thực hiện đánh dấu tạm thời với omega. Nhưng muốn đánh dấu vĩnh viễn thì chỉ truyền pherome qua tuyến thể thôi chưa đủ, phải đưa pheromone nồng độ cao hơn trong dịch thể của alpha vào khoang sinh sản của omega thông qua l*m t*nh, thắt nút, mới hoàn thành được.

Giữa AO yêu nhau thì đánh dấu vĩnh viễn là một dạng bản năng sinh lý, không ai chống cự nổi sức hút ấy. Một khi hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn, pherome sẽ dung hòa sâu sắc với hệ thần kinh, với dòng máu, mối quan hệ AO sẽ càng thêm khăng khít. Đặc biệt omega sẽ nảy sinh mong muốn khuất phục không thể kiềm chế trước alpha đã đánh dấu vĩnh viễn mình.

Cấu tạo cơ thể loài người chẳng hề công bằng, giả dụ tình cảm giữa AO đã đánh dấu vĩnh viễn tan vỡ thì phẫu thuật xóa đánh dấu của omega rất trắc trở, phải mất từ nửa năm trở lên, hơn nữa sẽ gây ra tổn thương sức khỏe không thể bù đắp. Mà với alpha thì gần như lại chẳng ảnh hưởng gì, alpha vẫn có thể tiếp tục đánh dấu vĩnh viễn những omega khác, nhởn nhơ ngoài vòng tình ái.

Chính vì vậy nên đánh dấu vĩnh cửu thường hiện diện giữa các cặp AO có hôn nhân và tình cảm ổn định. Song cảm tình dễ đổi, mai kia trăng sáng ra rìa, khi thương thương vội khi lìa lìa xa, yêu sâu đậm mấy cũng đâu dám chắc tương lai sẽ không quay ra hằm hè đối đầu nhau.

Đương nhiên Lệ Sơ hiểu rõ nguyên lý này. Cậu chỉ thắc mắc là nếu Ân Thuật yêu cậu, đặt vào tình huống cả hai đã cưới được hơn 1 năm rồi, Ân Thuật có vẻ không giống người sẽ kiềm chế tránh đánh dấu vĩnh viễn cậu.

Huống chi hiện giờ Lệ Sơ cũng sẵn lòng để alpha của mình đánh dấu vĩnh viễn.

Thực ra từ đợt còn nằm viện Lệ Sơ đã băn khoăn vấn đề này rất nhiều lần, không đoán ra nguyên nhân, hôm nay cậu lên tiếng hỏi, ngoài nghi hoặc thì còn thấp thoáng cả vẻ tủi thân khó lòng phát giác.

Da Lệ Sơ trắng muốt giữa hơi nước nóng mịt mù, ánh mắt chân thành thản nhiên, mái tóc ướt nhẹp còn đang dính bọt xà phòng trắng, cậu nhìn alpha trước mặt, muốn đối phương cho mình một đáp án.

Song Ân Thuật không thể đưa ra đáp án.

Thấy alpha chìm vào lặng im, Lệ Sơ ngần ngừ nói: "…Đấy là, anh không muốn ạ?"

Dù khi đánh dấu vĩnh viễn omega alpha không phải chịu ảnh hưởng về mặt sinh lý, nhưng ví dụ gặp trường hợp bội tình bạc nghĩa hoặc chia tay ly dị thì alpha cũng sẽ đối mặt chỉ trích đạo đức ít nhiều. Những năm gần đây tiếng hô hào bảo vệ quyền lợi cho omega rất sôi nổi rộng rãi, dạng gia tộc lớn như nhà họ Ân phải đặc biệt chú trọng thể diện.

Ân Thuật dựa vào cạnh bồn tắm nhẹ nhàng gội đầu cho Lệ Sơ, cầm vòi hoa sen xả hết bọt đi rồi lấy chiếc khăn khô trùm lên tóc cậu.

"Không có chuyện không muốn." Giọng anh vang độ rung trầm đục giữa không gian nhà tắm khép kín, anh dừng giây lát, nhấn mạnh hơn, "Rất muốn."

Trời mới biết anh muốn đánh dấu vĩnh viễn Lệ Sơ nhường nào, muốn đến sắp phát điên lên được.

Nhưng anh không thể. Anh không thể đánh dấu vĩnh viễn trong cảnh Lệ Sơ đang mất trí nhớ, anh không tưởng tượng nổi một ngày nào đó Lệ Sơ tỉnh lại liệu sẽ hận anh ra sao.

Lý do anh đưa ra nghe rất thiếu sức thuyết phục, nhưng anh không muốn lừa Lệ Sơ.

"Hạt Dẻ, đợt trước… lúc mình mới cưới, tôi phải đi làm nhiệm vụ suốt, gần nhau ít xa nhau thì nhiều, với cả em còn đang học dở, thời điểm không thích hợp lắm."

"Ồ." Lệ Sơ nâng tay túm lấy góc khăn, lau bớt bọt chảy xuống trán, đầu rũ ra, trực giác cậu mách bảo đây là Ân Thuật mượn cớ thôi, chưa phải nguyên nhân thực sự.

Song tính cậu không phải kiểu cố chấp gặng hỏi đến cùng, alpha không muốn đánh dấu vĩnh viễn omega thì có đầy nguyên do.

Thoáng xót xa vụt qua mắt Ân Thuật: "Em đừng nghĩ lung tung."

Lệ Sơ hỏi tiếp: "Thế sau này thì sao ạ?"

"Em vừa mới phẫu thuật phục hồi tuyến thể xong…" Ân Thuật nói, "Đợi em khỏe hơn chút."

Ân Thuật nghiêng người sang ôm lấy cậu, Lệ Sơ ướt rườn rượt rúc vào lòng anh bất động, chẳng nói gì, áo sơ mi của Ân Thuật nhanh chóng thấm sũng nước.

"Đợi em khỏe hơn." Ân Thuật thấp giọng lặp lại.

Đợi em nhớ lại, đợi em không hận tôi nữa, chờ chính miệng em cho phép, nhất định tôi sẽ đánh dấu em vĩnh viễn, mãi mãi không bao giờ để em đi.

Mấy ngày sau, Ân Thuật đón ba mẹ Lệ Sơ đến nước Liên bang Mới. Hai người nghe tin con trai gặp tai nạn xe, tuyến thể bị thương, dĩ nhiên lòng như lửa đốt, nhưng nghe bác sĩ bảo ngoài ảnh hưởng trí nhớ ra thì các mặt khác nghỉ ngơi điều dưỡng cẩn thận là không hề đáng ngại, mới bớt lo hơn phần nào. Vốn dĩ ba mẹ định lên kế hoạch đưa Lệ Sơ về nước M điều trị song Ân Thuật bảo cả hai kết hôn rồi, về lý về tình anh phải là người chăm nom cho Lệ Sơ mới đúng.

Ba mẹ ở lại một thời gian, để ý thấy Ân Thuật chăm sóc Lệ Sơ tỉ mỉ chu đáo, Lệ Sơ cũng rất dựa dẫm vào Ân Thuật, bèn yên tâm dần.

Trước kia mẹ Lệ còn canh cánh âu lo về cuộc hôn nhân của con trai, sau khi biết Lệ Sơ bị xe đâm cũng nói khéo trách nhà họ Ân. Nhưng tới lúc sống cùng cặp đôi một đợt thật thì lại khen Ân Thuật không dứt lời – tình yêu và sự che chở Ân Thuật dành cho Lệ Sơ gần như xuất phát từ bản năng, ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể không tài nào ngụy trang được.

Chưa cần người khác nói, bản thân Lệ Sơ cảm nhận rất rõ cái tốt của Ân Thuật đối với cậu. Sinh hoạt hàng ngày, uống thuốc bồi bổ, mọi mặt Ân Thuật đều dịu dàng săn sóc, lo toan cho Lệ Sơ đến từng việc nhỏ nhất. Nhớ nằm lòng mọi sở thích thói quen của cậu, nửa đêm cậu ho thôi cũng lập tức thức giấc rót nước cho cậu.

Xét cho cùng Lệ Sơ đã lập gia đình, có cuộc sống riêng của mình. Việc làm ăn của nhà họ Lệ ở nước M bận rộn, ba cậu phải về trước, một thời gian sau mẹ Lệ cũng về theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!