Quý Văn Đình trúng đạn đúng cột sống, tuy chưa chết, may phước cứu lại được nhưng từ nay về sau không đứng dậy nổi nữa rồi.
Cuộc điều tra của Bộ chỉ huy đối với Ân Thuật kéo dài 1 tháng. Ân Thuật khăng khăng là ngộ thương, do omega nhà mình đổ bệnh phải điều trị suốt thành ra tâm trí anh thiếu ổn định, nhầm đạn thật là đạn giả dùng trong diễn tập. Ân Thuật hành động cực tỉ mỉ nhẫn tâm, gần như không để lại dấu vết, ngay cả Bộ chỉ huy cũng không phát hiện được điểm đáng ngờ.
Sau cùng Bộ chỉ huy công bố kết quả xử lý, tuy Ân Thuật chưa đến mức phải đưa ra tòa án quân sự song bị miễn nhiệm toàn bộ chức vụ trong quân, Ân Thuật cũng tranh thủ thời cơ chính thức đề nghị giải ngũ.
Đến đây, sự cố rúng động toàn trường xem như hạ màn.
Lệ Sơ ngồi lim dim gà gật trên xe lăn. Thấy cậu buồn ngủ, sợ cậu ngủ quên bị cảm nên người chăm bảo để đi lấy cho cậu cái chăn, trước đó phải dặn đi dặn lại cậu là đang một mình đừng chạy lung tung.
"Em chạy đi đâu được chứ ạ, bước mấy bước là mệt như chó, xuống tầng cũng phải ngồi xe lăn." Lệ Sơ bất mãn trước việc người chăm trông chừng cậu suốt, lẩm bẩm lầm bầm độc thoại.
Cậu nâng tay sờ thử chỗ băng dày cộp phía sau cổ, hơi ấn nhẹ thôi đã đau nhói, lòng dạ bất lực cùng cực. Cậu đã nằm viện hơn 2 tháng rồi, chẳng biết lúc nào mới khỏi triệt để, rời khỏi cái chốn ngập ngụa mùi nước khử trùng này.
Vườn hoa nhỏ của bệnh viện rất vắng vẻ, hai chú mèo vờn nhau lượn lờ trong bụi cỏ, tầm mắt Lệ Sơ đuổi theo chúng, lướt tiếp qua người đã đứng dưới gốc cây mãi lâu.
Vóc dáng người nọ cao ráo gầy gò, người này mặc bộ quần áo thể thao màu đen, áo khoác hơi rộng tôn thêm thân hình thẳng tắp tựa trúc. Đối phương đeo khẩu trang màu trắng che mặt, dù đang cách rất xa vẫn trông thấy rõ đôi mắt hoa đào gợn ánh nước long lanh.
Dường như đôi mắt hoa đào ấy dõi theo cậu suốt, có thứ tâm trạng lạ lùng thấp thoáng trong lòng Lệ Sơ, cảm giác phải chăng mình đã quên mất chuyện gì quan trọng lắm, nhưng càng cố hồi tưởng thì càng không nhớ ra nổi.
Quả nhiên, người chăm vừa đi là bóng dáng nọ bước ngay về phía cậu.
Người nọ không tháo khẩu trang, bước tới trước chiếc xe lăn rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, ngửa đầu gọi tên cậu: "Hạt Dẻ."
Lệ Sơ chớp mắt, chẳng hiểu sao lại hơi hơi muốn khóc, cậu hỏi bằng giọng mũi nghèn nghẹn: "Cậu biết tên tôi à? Cậu quen tôi ư?" Vì chỉ những người cực kì thân thiết mới gọi biệt danh cậu là Hạt Dẻ.
Người nọ gật đầu, đôi mắt hoa đào cong cong.
"Cậu là ai? Mình có mối quan hệ thế nào? "Lệ Sơ đoán người này và mình tương đối gần gũi, không thì đối phương đã chẳng đứng đấy cả buổi quan sát cậu mãi. Cậu nghĩ ngợi, giải thích thêm, "Xin lỗi nha, tôi bị ốm, không nhớ ra nhiều thứ lắm."
Cậu mắt hoa đào nhẹ nhàng v**t v* đầu gối Lệ Sơ, dịu giọng đáp: "Mình là bạn rất rất thân, cậu gọi tớ là Phiếm Phiếm."
Lệ Sơ nhanh nhẹn hiểu ý: "Phiếm Phiếm trong cụm nói chung phiêm phiếm á?"
"Ừm."
"Thế sao giờ cậu mới đến thăm tớ?"
Vân Hành trầm mặc giây lát: "Tớ cũng bị bệnh."
Lệ Sơ túm lấy tay đối phương lắc lư, khá lo lắng: "Có nặng không?"
"Giờ thì khỏi rồi."
Lệ Sơ yên tâm, chăm chú nhìn vào đôi mắt ấy. Người bạn đột ngột xuất hiện này làm cậu nảy lòng lo âu rất tự nhiên khó nén, hình như có cực kì nhiều điều muốn nói mà lại chẳng biết bắt đầu mở lời từ đâu, cậu cứ ngó người ta đăm đăm vậy thôi.
Bỗng dưng đối phương duỗi tay sang, nhặt chiếc lá rơi trên tóc cho cậu. Khoảng cách của cả hai thu hẹp bớt, ánh nhìn của Mắt hoa đào chạm phải tuyến thể băng bó kín kẽ sau gáy Lệ Sơ, dù đã có lớp khẩu trang ngăn cách Lệ Sơ vẫn cảm nhận được cú sốc và sự xót xa ở đối phương.
"Hạt Dẻ, chuyện hôm nay tớ đến thăm cậu cậu đừng kể cho người khác nhé."
Lệ Sơ thắc mắc hỏi: "Kể cả alpha của tớ cũng không được kể à?"
Trước nay cậu không giấu gì Ân Thuật hết, thậm chí ngay lúc nãy cậu còn đang nghĩ nhất định phải giới thiệu người bạn thân này với Ân Thuật mới được.
Đối phương lắc đầu rất kiên định: "Không được nói."
"Thôi được."
Vân Hành hỏi thêm: "Sao cậu bị thương thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!