Chương 23: (Vô Đề)

Ân Thuật không giống ngủ nướng quên dậy mà giống mất ngủ cả đêm hơn, mắt giăng đầy tơ máu đỏ lòm, dưới hốc mắt là quầng thâm xanh đen, trên dưới toàn thân bao trùm trong mảng mịt mù ảm đạm, cảm giác tinh thần lẫn thể xác đều suy sụp hẳn đi chỉ sau một đêm.

Rõ ràng hôm qua hãy còn lành lặn yên ổn.

Lệ Sơ há miệng, chưa nói được gì, Ân Thuật đã ôm lấy vai cậu từ phía đối diện.

"Hạt Dẻ, xin lỗi em, chờ em khỏe hơn chút nữa," Tiếng Ân Thuật nói cứ run bần bật mất kiểm soát, viền mắt anh đang nhìn cậu đỏ hoe, "…khỏe hơn chút nữa rồi tôi dẫn em đi ăn, em muốn làm gì cũng được hết, miễn là em vui, tôi đều đi cùng em cả, được không?"

Lệ Sơ hơi sững sờ, tuy vừa nãy đòi hỏi khá tùy tiện nhưng cậu cũng biết sức khỏe mình chưa ổn, có khi chỉ nói miệng vậy cho đỡ thèm thôi. Ân Thuật không cho cậu ăn thì cậu nghe lời là được, thế mà Ân Thuật lại kiểu làm sai chuyện gì khiến người ta ăn năn vô tận ấy, hình ảnh dằn vặt khổ sở tương đối đáng sợ.

"Được rồi, anh đừng thế mà… em không ăn là được."

Ân Thuật gật đầu, tâm trạng có vẻ bất ổn, anh lại ôm chầm Lệ Sơ vào lòng hôn lên trán cậu, hôn tiếp sang má cậu, áy náy tột bậc.

Lệ Sơ cảm nhận là hình như Ân Thuật đang run, cậu bèn vòng tay qua hông anh, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh. Cậu không gặng hỏi sao Ân Thuật lại khác thường vậy nữa, chỉ điều chỉnh giọng điệu thoải mái hơn, gợi chuyện:

"Hồi trước em thích ăn gì vậy ạ?"

Chưa chờ Ân Thuật đáp Lệ Sơ đã bổ sung: "Chắc không phải hồi xưa em mê dạng dưỡng sinh đâu nhỉ?"

Dứt lời cậu tự biên tự diễn bật cười, ngửa đầu nâng ngón tay chạm vào cằm Ân Thuật, sau đó cậu nhõng nhẽo đánh trống lảng hệt một cách an ủi: "Anh chưa cạo râu à, chọc vào tay đau ghê."

Chỉ một câu nói của Lệ Sơ đủ khiến tâm trạng đã đè nén cả đêm vỡ òa trong nháy mắt.

Ân Thuật hấp tấp thả tay ra, kịp nói mỗi tiếng "Tôi về phòng trước" rồi quay đầu bỏ ra ngoài luôn. Anh đi quá nhanh, nhoáng cái đã biến mất ngoài cửa, Lệ Sơ nghe được đúng tiếng sập cửa phòng bên cạnh là thôi. Cậu ngớ người, vốn dĩ đang định theo ra xem thử song y tá bước vào ngay sau để thay băng đã cắt ngang mất.

Ân Thuật xộc vào nhà tắm, nóng nảy cởi phắt quần áo rồi vặn vòi hoa sen, dội lên mình từ đầu đến chân.

Đối diện với Jimmy chết cóng cứng ngắc ngày xưa, lần đầu nổ súng giết người khi đang thực hiện nhiệm vụ, đứng trước đống đổ nát trông theo nhóm nhân viên nghiên cứu mình mãi mãi không thể đưa về… những lúc áp lực vọt lên đến ngưỡng không lối giải tỏa, khổ đau tích tụ tới cực điểm hết cách xoa dịu, anh chỉ biết mượn nước lạnh để bắt mình bình tĩnh hơn chút nữa, kiên trì thêm một thời gian.

Song lần này khác hẳn.

Lệ Sơ chân thành hồn nhiên đến vậy, thế giới của cậu trước nay rực sắc màu, sôi nổi lương thiện, Ân Thuật hơi hơi bộc lộ xíu xiu khổ sở thôi là cậu lập tức duỗi tay ra nắm lấy tay anh, an ủi anh. Bản thân đã sắp tan vỡ mà vẫn cố gắng ghép lại thay người khác.

Chính tay Ân Thuật đã hủy hoại một Lệ Sơ như thế.

Ân Thuật không thể kiềm chế bản thân nghĩ về người trong đoạn clip, người bị Quý Văn Đình xé tan, rồi mấy ngày sau lại bị alpha của mình giằng vụn ở cùng một căn phòng đó.

Lệ Sơ từng nói gì nhỉ? Cậu bảo cậu bị c**ng b*c, đúng, cậu đã nói, đã ra sức kêu gào phản kháng ngay từ đầu.

Nhưng những chiêu trò Quý Văn Đình lợi dụng bày ra khiến Ân Thuật mù quáng mờ mắt, mà không, Ân Thuật lại nghĩ tiếp, ấy căn bản chẳng thể gọi là lý do, khi đống mánh khóe ấy đập thẳng vào mặt, hễ Ân Thuật biết tin tưởng che chở Lệ Sơ kể cả chỉ một chút xíu thôi thì chưa chắc anh đã phải mắc bẫy.

Anh hận, nỗi căm hận ngút trời, hận tới nỗi khao khát nghiền nát toàn bộ những tổn thương đã gây ra trên người Lệ Sơ.

Mà người anh hận nhất chính là bản thân anh.

**

Tháng 7 có đợt diễn tập quân sự quan trọng nhất trong năm. Cái oi ả ẩm ướt của mùa mưa khiến người ta bức bối, nước mưa trôi theo cổ áo đồng phục tác chiến thấm vào cần cổ, Ân Thuật giơ tay quệt qua mặt, sau đó đặt ngón tay lên chốt an toàn cò súng.

"Tổ A chú ý, vùng mục tiêu xuất hiện tín hiệu nguồn nhiệt." Sĩ quan chỉ huy ra lệnh trong máy truyền tin.

Ân Thuật chỉnh tai nghe, ánh nhìn lướt qua Quý Văn Đình đang kiểm tra trang bị gần đó.

Địa hình của chiến khu mô phỏng lần này rất phức tạp, camera giám sát không bao quát được hết. Điểm mù của camera số 3 là góc tây bắc nhà kho cũ, chỗ có đoạn tường bao bị sụp, Quý Văn Đình cách nơi này chưa đầy 10 m.

"Phát hiện mục tiêu ở hướng 2 giờ!" Tiếng hô của đồng đội vang lên trong tai nghe. Bóng dáng Quý Văn Đình lao ra, Ân Thuật chưa di chuyển mà tựa vào một gốc cây đằng sau triền đất, máy ghi hình phía trên mũ bảo hộ chỉ quay được tới bóng lưng Quý Văn Đình.

Hai tổ A B tham chiến đối kháng, Quý Văn Đình không nên xuất hiện ở đây, vậy nên Ân Thuật có đủ lý do để đánh lén ám sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!