Lệ Sơ không ngu, không thì đã chẳng vào được trường Quân sự số 1 Liên bang Mới được mệnh danh nghiêm khắc nhất lịch sử. Song Lệ Sơ lại rất ngốc, không thì đã chẳng đâm đầu cố chấp dính lấy Ân Thuật.
Ân Thuật bó tay với cậu, đánh không được mắng chẳng xong, chỉ biết sậm mặt đưa người ta về, tiếp tục xử lý lạnh.
Bởi có một câu Lệ Sơ nói đúng, lý do chủ yếu nhất Ân Thuật và Quý Văn Đình đến với nhau vẫn là nhằm chặn miệng người nhà.
Từ bé đến lớn Ân Thuật đều bị nhà họ Ân giám sát, quy định lằng nhằng khiến cho môi trường trưởng thành của anh vô cùng bức bối, tính tình cũng trở nên ngang bướng lạnh nhạt. Về sau anh trải qua thêm một số sự kiện nên càng đặc biệt ghét bỏ omega.
Trường Quân sự số 1 trực thuộc quyền quản lý của Quân ủy nước Liên bang Mới, học sinh theo học từ 3 năm trở lên tự động được đưa vào trạng thái nhập ngũ, Ân Thuật thuộc đội Đặc nhiệm của trường, từng nhiều bận dẫn dắt đội ngũ đi thực hiện nhiệm vụ bí mật.
Ban đầu anh không hề định kiến với omega, mãi đến một lần nhiệm vụ thất bại.
Các nhà nghiên cứu hàng đầu thuộc đội nghiên cứu khoa học 6 người bị kẹt trong căn cứ bỏ hoang ở nước lạ tha hương, đội trưởng thực thi nhiệm vụ cứu hộ khi đó là Ân Thuật. Thành viên đội Đặc nhiệm chiến đấu giằng co với phần tử vũ trang 2 ngày 1 đêm, sau đó cuối cùng cũng tìm ra lối vào căn cứ.
Qua nhiều đợt giao tranh và đàm phán gian nan, nhóm phần tử vũ trang chấp thuận sẽ phóng thích 1 con tin, thế là omega duy nhất trong số 6 nhà nghiên cứu được thả trước. Ấy là một omega nam liễu yếu đào tơ, đeo kính, lúc đi ra ngoài cả người đều đang run bần bật.
Đến giờ Ân Thuật vẫn nhớ rõ gương mặt đó: vô tội, ngây thơ, trông thấy mà thương.
Đồng thời đến tận giờ Ân Thuật cũng chẳng muốn hồi tưởng lại những diễn biến phía sau. Phần tử vũ trang thấy đã hết hi vọng đào tẩu, dứt khoát đâm lao theo lao đạp đổ, bơm một lượng lớn khí độc vào căn cứ ngầm bỏ hoang. Đối mặt với địa hình đan xen phức tạp hệt một mê cung, dù Ân Thuật đã phẫn nộ dí súng vào đầu bắt omega kia dẫn đường thì đối phương vẫn không hề dao động.
"Họ hi sinh chính mình cho anh ra ngoài trước, chẳng lẽ anh không thể dẫn đường vào cứu bọn họ đi ư!" Ân Thuật gào lên kéo chốt súng.
Omega nọ chỉ khóc: "Tôi không muốn quay vào đấy chết đâu, tôi không muốn…"
"Thời gian vẫn còn kịp!" Ân Thuật lôi omega tới cửa vào đường hầm cố đẩy cậu ta vào trong nhưng đối phương vẫn cứ liều mình bấu chặt cánh cửa đá, sống chết không chịu đi.
Cuối cùng đích thân Ân Thuật xông vào luôn, song chưa được mấy bước thì khí độc cực mạnh khiến căn cứ phát nổ. Lúc được đồng đội kéo từ đống ngổn ngang ra ngoài, anh trông khu căn cứ đã đổ sập hoàn toàn mà mãi lâu chẳng gượng dậy nổi.
5 thành viên đội nghiên cứu bỏ mạng, đây là nhiệm vụ cứu hộ thất bại duy nhất trong sự nghiệp của anh.
Rõ ràng thời gian vẫn còn kịp, rõ ràng chỉ cần omega kia chịu dẫn đường thì anh dám chắc sẽ đưa được toàn thể 5 người còn lại rời đi.
Về sau anh gặp phải omega ở tổ điều tra lần nữa, bộ dạng vẫn rất nhu nhược đáng thương, không hề bị gặng hỏi trách móc, không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, trái lại bởi là kẻ may mắn sống sót nên còn được che chở kín kẽ hơn.
Khi ấy anh đã nghĩ, omega như này thật đáng kinh tởm.
Còn anh và Quý Vân Đình thì ban đầu cũng khác hẳn những gì người ngoài trông thấy.
Họ cùng sóng vai thực thi rất nhiều nhiệm vụ, phối hợp ăn ý, lâu ngày trở thành bạn bè thân thiết. Nhưng không rõ cụ thể từ bao giờ, dần dà bắt đầu có tin tức thêu dệt vì cả hai gần gũi quá. Việc hai alpha quen nhau không phổ biến, hai người từng là đề tài xôn xao một đợt. Song cả hai đều bỏ ngoài tai, cũng chẳng bận tâm giải thích, vẫn cứ tập trung làm việc của mình.
Vốn dĩ chỉ là lời đồn sai lệch, nhưng rồi về sau nhà họ Ân nghe phong thanh nên bắt đầu cưỡng chế can thiệp, cố chấn chỉnh Ân Thuật về đúng quỹ đạo.
Biện pháp mang tên đưa anh về đúng quỹ đạo ấy chính là sắp xếp omega cho anh.
Theo mô hình thời bình đi học thời loạn ra trận của trường quân sự, nhiều đội viên vẫn kết hôn bình thường. Nhà họ Ân cũng lên lộ trình cưới xin cho Ân Thuật. Ở nước Liên bang Mới họ Ân thuộc hàng gia thế lâu đời, bố Ân làm đến chức thượng tướng, mẹ Ân là con một của gia đình ngân hàng địa phương, dự định liên hôn vừa lan đi đã có rất đông omega nhà danh giá tìm đến.
Ban đầu ứng viên nhà họ Ân nhắm trúng không phải Lệ Sơ, mà là con trai omega duy nhất của một sếp lớn trong ngành.
Đợt đó Ân Thuật chịu áp lực từ gia tộc, từng tiếp xúc với omega này vài lần ngắn ngủi. Omega trúng tiếng sét ái tình với Ân Thuật cao ráo sáng láng còn là thành viên tinh nhuệ của đội Đặc nhiệm, song bế tắc vì thái độ Ân Thuật luôn luôn lãnh đạm. Cả hai gặp nhau mấy buổi, Ân Thuật cũng chỉ đối phó cho qua.
Sau ấy vì muốn thu hút sự chú ý của anh, omega này làm một việc khiến Ân Thuật không thể nào tha thứ.
Ân Thuật nuôi một chú chó giống Yorkshire Terrier tên là Jimmy, bé xíu nhỏ nhắn, lơ ngơ cực kì đáng yêu. Ân Thuật nhặt được chú chó ở khu chiếm đóng của quân địch, alpha trông cao lớn thờ ơ chỉ chiều chuộng mỗi bé nó, hễ Ân Thuật ở nhà là đi đâu em chó cũng chạy theo anh đến đó.
Omega từng ghé thăm nhà vài hôm, lúc rảnh rỗi cũng thích trêu Jimmy. Song Jimmy giống hệt chủ, không ưa omega xa hoa quý phái đây, lần nào omega xuất hiện Jimmy cũng sẽ chổng mông về phía người ta.
Bỗng một hôm Jimmy mất tích.
Ân Thuật vội chạy từ trường về, omega đang khóc nức nở đẫm lệ, lắp ba lắp bắp giải thích là mình chỉ muốn đưa Jimmy sang công viên đối diện đi dạo, nhưng rồi Jimmy chạy nhanh quá, chớp mắt đã lao vút vào rừng cây. Mọi người lặn lội lùng sục suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy, buộc phải báo cho Ân Thuật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!