Đợt sau ấy, tranh thủ lúc rỗi Ân Thuật sẽ dẫn Lệ Sơ ra ngoài đi dạo, khi thì xuống khu hồ nhân tạo dưới tầng, khi thì sang công viên, thi thoảng cũng tới nhà hàng ăn bữa cơm. Song anh vẫn trông chặt, không cho Lệ Sơ cơ hội tiếp xúc với người ngoài.
Mỗi tuần Ân Thuật để Lệ Sơ gọi video về cho người nhà một lần, anh ngồi ngay bên cạnh ôm vai Lệ Sơ rất thân thiết, trông hệt cặp bạn đời âu yếm. Thời gian gọi thường vào buổi tối, đèn phòng khách mờ mờ, người nhà không thể nhìn ra điểm bất thường.
Mánh khóe tương tự cũng được áp dụng với mẹ Ân. Ân Thuật ngồi sát sàn sạt với Lệ Sơ, trò chuyện dăm ba câu lặt vặt cùng mẹ Ân. Thực ra mẹ Ân từng nghi ngờ bởi dẫu sao bệnh viện không hề xa, hồi trước Lệ Sơ rất chịu khó ghé thăm mà giờ bỗng dưng không đến nữa, chỉ liên lạc qua điện thoại, đúng là hơi lạ lùng.
Nhưng Ân Thuật bảo gần đây việc học của Lệ Sơ khá nặng, không dành ra được thời gian, cứ giải thích loanh quanh vậy rồi cũng qua.
Bệnh tình mẹ Ân chưa tiến triển nhiều, phải ra nước ngoài điều trị một giai đoạn, trước khi đi mẹ Ân muốn gặp Lệ Sơ một buổi, Ân Thuật lưỡng lự tái hồi, sau vẫn tìm cớ lấy lệ là thôi. Anh không thể đảm bảo Lệ Sơ sẽ không nói gì với mẹ Ân, không thể đảm bảo liệu mẹ Ân có nhìn ra được mối quan hệ của anh và Lệ Sơ đã đến bước đường cùng.
Mẹ Ân không dễ lừa vậy, nỗi ngờ vực trong lòng mỗi lúc một lớn dần, khổ nỗi sức khỏe cô đã xuống dốc khủng khiếp, giờ chẳng lo nghĩ được gì khác, chỉ đành dặn dò Ân Thuật phải chăm sóc Lệ Sơ tử tế.
Chờ mẹ Ân rời nước Liên bang Mới, Lệ Sơ rơi vào vô vọng triệt để.
Càng ngày trạng thái tinh thần của cậu càng tệ, không còn việc gì đủ sức khơi gợi hứng thú ở cậu nữa. Thỉnh thoảng cậu hỏi Vân Hành kết hôn xong thế nào rồi mà Ân Thuật không dám kể với cậu, Tống Thuấn Hòa bị bắn chết ngay tại địa điểm tổ chức lễ cưới, đám cưới của Vân Hành tan tác, hiện giờ còn chẳng rõ tung tích cậu ta.
Lệ Sơ cứ ngày một gầy gò, về sau còn chẳng thiết nói năng, kể cả đôi khi ra ngoài thì vẫn ủ rũ, thờ ơ trước cả thế giới. Buổi tối lên giường mặc cho Ân Thuật giày vò thế nào cậu cũng im thin thít, bị đau chỉ lẳng lặng rơi nước mắt.
Sinh mạng cậu chầm chậm lụi dần theo quá trình mài giũa hao mòn lặp lại máy móc, bóng dáng bé con hay cười thích làm nũng nọ đã nhòa phai.
Ân Thuật thì trầm mặc hơn cả cậu, thời gian anh ngồi cằn cỗi bên Lệ Sơ lê thê thêm từng ngày, anh gạt đi hàng loạt nhiệm vụ quan trọng, trừ phi có công việc bất đắc dĩ phải xử lý mới chịu về trường, song anh chưa từng nói cho Lệ Sơ.
Lắm lúc Ân Thuật nghĩ, rốt cuộc bản thân mong muốn một kết cục thế nào, chẳng lẽ là giống bây giờ ư? Vui nổi không?
Độc toàn khổ đau.
Từ lâu Lệ Sơ đã không còn là Lệ Sơ yêu mến anh, anh cũng chẳng phải Ân Thuật thuở ban đầu nữa.
Ngoài cửa sổ mùa màng đổi thay, đông qua xuân tới, những đợt gió hơi oi bức tràn qua khung cửa.
Lệ Sơ ngơ ngác trông ra phía ngoài, vào hè rồi.
Một cuối tuần đầu hạ, Ân Thuật dắt tay Lệ Sơ tới một công viên giải trí mới mở. Hồi bé Lệ Sơ thích đi khu vui chơi nhất, trông cậu là omega thế thôi chứ đam mê các trò mạo hiểm vô cùng. Ân Thuật chỉ hi vọng vào chơi sẽ được trông thấy Lệ Sơ cười một lát.
Song khi đứng trước phi thuyền dây văng cỡ lớn cả người Lệ Sơ lại run bần bật.
Cuối cùng chẳng chơi được trò nào cả, Ân Thuật chỉ nắm tay Lệ Sơ từ tốn đi dạo trong công viên. Giữa buổi có nhân viên mặc trang phục gấu nâu bê một khay kem to bước tới, giơ ra trước mặt Lệ Sơ. Lệ Sơ liếc sang mấy lần, lộ ra vẻ mong mỏi tí ti.
Ân Thuật còn chưa kịp nói gì thì bạn "gấu nâu" đã dúi que kem dâu vào tay Lệ Sơ.
Ân Thuật định trả tiền mà "gấu nâu" xua tay, nhích sang đứng gần Lệ Sơ hơn như kiểu đang nhìn cậu, có điều lát sau cũng rời đi luôn.
Kem ngọt lịm, bọc nhân mứt dâu đầy ắp, Lệ Sơ tập trung ăn mấy miếng, trông vui vẻ hơn phần nào. Ở nhà Ân Thuật không cho cậu ăn những món này, sợ cậu đau hoặc co thắt dạ dày, nhưng thấy cậu ăn tập trung quá nên cuối cùng anh không nỡ can.
Lệ Sơ ăn hết que kem, Ân Thuật bèn dẫn cậu về nhà.
Căn phòng buổi đêm cực kì yên tĩnh, chiếc đèn ngủ tỏa ánh sáng yếu ớt dựng ở chân giường, ban ngày Lệ Sơ thòm thèm ăn nguyên một que kem, giờ lắng lại là dạ dày bắt đầu châm chích nhoi nhói.
Cậu trở mình, dịch ra khỏi vòng tay Ân Thuật, chầm chậm lăn qua mép giường cuộn người lại, nắm hai tay đè ở vị trí dạ dày.
Ân Thuật ngủ rất say, hai mắt nhắm chặt, giữa không gian mờ tối đường nét ngũ quan của anh vẫn sắc bén rõ nét. Lệ Sơ vô thức đưa mắt lần theo phác họa dung mạo anh – hàng lông mày đen rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nổi bật.
Cậu chợt ngơ ngẩn nhớ hồi bé mẹ từng nói nửa đùa nửa thật, tướng mạo Ân Thuật thế này thì lớn lên làm gì cũng thành công cho xem. Nói anh có sự bền bỉ tận xương tủy, gọi tích cực là kiên định mà tiêu cực thì sẽ là cố chấp, việc đã quyết tâm không ai có thể xoay chuyển, dễ đâm đầu vào ngõ cụt.
Giống ban đầu bắt anh liên hôn anh cương quyết không đồng ý, giờ đòi anh từ bỏ anh cũng chịu không chấp nhận nổi.
Cơn đau trôi đi, Lệ Sơ từ từ thả lỏng bớt, cậu đã hơi lim dim mơ màng, thậm chí lúc loạt tiếng động khẽ khàng vang lên bên ngoài cậu còn chưa phân biệt được ấy là mơ hay là thực.
Những tiếng động mỗi lúc một gần hơn trong khoảng không tĩnh mịch, cảm giác nó chẳng phải đâu xa mà sát ngay bên cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!