Chương 17: (Vô Đề)

"Tôi đưa em về."

Tiếng gọi lên máy bay vang từ dàn loa thông báo, Ân Thuật rút mấy tờ khăn giấy chùi bớt vết máu trên tay và trên người đi, trông có vẻ cái đầu đã "nguội" hơn khỏi cuộc ẩu đả.

"Biết tin em mua vé máy bay xong tôi cũng mua một vé."

Dứt lời anh liếc sang Quý Văn Đình đang nằm dưới sàn. Anh lấy được tin Lệ Sơ mua vé máy bay thì Quý Văn Đình cũng hoàn toàn có cách đánh hơi theo. Song anh không ngờ Quý Văn Đình lại hành động thần tốc thế, suýt chút nữa, chỉ chút nữa thôi là Lệ Sơ đã bị Quý Văn Đình đưa đi mất rồi.

Ân Thuật không có biểu cảm gì rõ ràng nhưng anh hạ giọng và hạ mình hẳn: "Để tôi đưa em về nhà cho, em đi một mình tôi không yên tâm. Chuyện ly dị thì chờ em về nhà an toàn rồi tôi sẽ gửi văn bản bên luật sư cho em, đến lúc ấy em kí tên là được."

Lệ Sơ lắc đầu loạn xạ, cậu không chịu, cũng không dám tin nữa.

"Em đừng sợ," Ân Thuật tiến lên một bước, thận trọng dừng lại ở khoảng cách an toàn sao cho Lệ Sơ không bài xích quá, "tôi chỉ tiễn em thôi, nhỡ giữa đường em mà gặp sự cố gì nữa thì tôi day dứt cả đời mất."

"Hạt Dẻ, chuyện hôm ấy là do tôi giận quá mất khôn, cho tôi xin lỗi em."

Lệ Sơ vẫn lắc đầu nguầy nguậy, cậu chậm chạp bám vào tường đứng lên, không nhìn Ân Thuật, "…Em tự đi, không cần anh đưa."

Trông cậu bình tĩnh hơn phần nào, cậu liếc nhanh qua Quý Văn Đình dưới sàn, đối phương hơi hơi nhúc nhích, hình như có dấu hiệu chuẩn bị tỉnh lại. Cậu không dám chần chừ thêm, ngay ngoài cửa chính là đại sảnh đèn đóm sáng trưng, thi thoảng có người đi ngang, nó đem lại cho cậu thêm dũng khí.

Đây đang là chốn công cộng, tên điên Quý Văn Đình đã hôn mê, Ân Thuật ắt hẳn không thể làm hại cậu ngay giữa ban ngày ban mặt được.

Cậu áp sát vào tường cách Ân Thuật xa nhất có thể, từ từ nhích dần ra phía ngoài. Ân Thuật im lặng đi theo sau cậu, giữ khoảng cách nhất định, vẫn chưa chịu bỏ đi.

Mặt Lệ Sơ tái nhợt, tiếp viên lại gần ân cần hỏi thăm cậu xem có cần trợ giúp không, Lệ Sơ xin một cốc nước nóng, lấy thuốc giảm đau ra uống.

Thuốc có thành phần hỗ trợ giấc ngủ, mấy ngày nay cậu uống liên tục mà đầu vẫn nhức nhối, cả người đều đau song uống thuốc vào sẽ ngủ tạm được một lúc. Máy bay đã cất cánh, Ân Thuật ngồi ngay bên cạnh cậu. Chuyến bay dài 6 tiếng làm cậu nhấp nhổm lo âu, đành mượn cớ thiếp ngủ để né tránh.

Ân Thuật cương quyết lên máy bay, cậu chẳng biết làm sao, cũng không thể đi báo công an là có người theo dõi mình được. Thực tế cậu đã khó lòng suy tính thêm, khóc cũng không khóc nổi, nước mắt cạn khô rồi, chỉ còn mỗi đau đớn và sợ hãi vô biên. Giờ đây mong mỏi duy nhất của cậu chính là mau mau về nhà. Chắc Ân Thuật sẽ không bám theo cậu về đến tận nhà đâu.

Đến giờ phục vụ bữa tối Lệ Sơ cũng chẳng tỉnh, Ân Thuật để ý động tĩnh của cậu, giữa chuyến có đắp chăn cho cậu một lần.

Đang thiếp ngủ mà Lệ Sơ vẫn rất bất an, co quắp lọt thỏm giữa ghế, cố tránh Ân Thuật ra càng xa càng tốt, khóe mắt ướt nhẹp, chốc chốc cậu lại lẩm nhẩm vài câu, không nghe thấy rõ là đang nói gì. Bộ dạng cậu hệt đứa bé con một mình rời nhà đi xa, lo âu cảnh giác tột độ, làm cô tiếp viên phải quan sát liền mấy lượt.

Ân Thuật thì cứ nặng nề đăm đăm dõi theo Lệ Sơ ngủ suốt, khi bay được hơn nửa chặng anh gửi một email bảo mật đi. Nửa tiếng sau hòm thư nhận được phản hồi, chỉ có đúng một dòng ngắn ngủi: Đã xong, sẵn sàng quay đầu mọi lúc.

Mãi rồi Lệ Sơ cũng dậy tầm máy bay chuẩn bị hạ cánh, cậu ăn mấy miếng bánh, uống thêm nước, trông tinh thần khá khẩm lên đôi chút. Cậu dựa vào cửa sổ trông ra phía ngoài, thành phố 1 giờ khuya vẫn sáng rực đèn đóm, gần nhà lắm rồi, hình như đã thấy an toàn hơn ít nhiều.

Ân Thuật vẫn luôn lặng lẽ ngồi cạnh, chẳng rõ đang nghĩ gì, cả hai cũng không trao đổi song hễ Lệ Sơ rục rịch là anh sẽ nhìn sang ngay tức khắc.

Còn nửa tiếng nữa đến nơi, máy bay bắt đầu giảm độ cao, cảm giác hẫng lẫn sự mệt mỏi khiến Lệ Sơ bị ù tai, Ân Thuật mở tấm chắn cửa sổ, nói mấy câu với cậu mà cậu không nghe rõ, cũng không định đáp lời nên nghiêng đầu tránh đi.

Ân Thuật đành lặp lại lần nữa: "Ba mẹ em biết em về nhà không?"

Dựa vào sự hiểu biết của Ân Thuật với Lệ Sơ thì chưa chắc Lệ Sơ đã báo cáo gia đình việc ly dị và quay lại nước M – bởi nếu ly hôn cậu bắt buộc phải cung cấp cho ba mẹ nhà Lệ một lý do rõ ràng. Cậu và Quý Văn Đình làm ra chuyện như thế trong thời kì hôn nhân, giờ lại đòi ly dị, với tính Lệ Sơ thì có khi cả đời cậu cũng sẽ không nói sự thật cho ba mẹ đâu.

Quả nhiên Lệ Sơ lắc đầu rất khẽ.

Cậu không bảo ba mẹ chuyện mình về, cũng không nhắc đến vấn đề ly dị, là bởi không biết phải mở lời ra sao. Cậu chỉ nghĩ thôi về nhà trước đã rồi từ từ giải thích với ba mẹ vậy, còn giải thích thế nào thì cậu chưa tính được.

"Thỏa thuận ly hôn, anh… gửi em càng nhanh càng tốt, hoặc không em tự tìm luật sư cũng được."

Nếu ly dị được mà không cần đả động tới phía ba mẹ là tốt nhất. Cả mẹ Ân nữa, hiện còn đang bệnh nặng, dù Ân Thuật tổn thương cậu đến thế cậu vẫn không nỡ khiến mẹ Ân đã thương yêu cậu từ bé phải buồn lòng, giấu được bao lâu hay bấy lâu. Cậu tin Ân Thuật cũng cùng chung quan điểm.

Mọi việc đi tới nông nỗi này, cậu không buồn giải thích về chuyện giữa mình và Quý Văn Đình nữa, chẳng nghĩa lý gì mà cũng chẳng cần thiết. Tương lai cậu và Ân Thuật không còn gặp lại, cậu cũng sẽ không đặt chân về nước Liên bang Mới thêm một bước nào.

Ân Thuật nhìn cậu, không tiếp lời.

Cả hai đều chìm trong yên lặng. Sự hiện diện của Ân Thuật quá mạnh mẽ, từ hơi thở đến khí thế đều khiến Lệ Sơ không thể ngó lơ. Mới vỏn vẹn vài ngày mà thôi, người cậu một lòng hướng tới suốt mười mấy năm trời đã trở thành cơn ác mộng muốn tránh còn chẳng kịp. Sự gắng gượng cả tinh thần lẫn thể chất cộng thêm tác dụng thuốc uống khiến Lệ Sơ liên tục ở vào trạng thái lờ đờ hoang mang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!