Có lẽ khí thế liều mình của Vân Hành đã đem đến dũng khí cho Lệ Sơ, cậu mò mẫm mở cửa xe ra, cậu không thể làm con rùa rụt cổ nữa.
Thấy cậu xuống xe, cả Ân Thuật và Quý Văn Đình cùng bước lên một bước định kéo cậu lại. Song omega thường ngày mềm yếu dễ bắt nạt đột ngột bộc phát sức mạnh đáng ngạc nhiên, cậu tránh hai người kia để xông thẳng sang chỗ Vân Hành.
Vân Hành lập tức tiến lên, giang tay đỡ lấy Lệ Sơ.
Ân Thuật lẫn Quý Văn Đình đều tóm hụt.
Còn Giang Toại thì đứng chắn ngang trước mặt cả hai, đen sì tăm tối như cái rãnh sâu hoắm không cho phép vượt qua. Mùi hương quanh người Lệ Sơ rất nồng, khoảnh khắc nhào tới Vân Hành cậu lao sượt qua vai Giang Toại. Giang Toại ngửi thấy mùi, ánh mắt chợt lóe lên vẻ sửng sốt.
Gió thốc vào lạnh căm, Lệ Sơ rùng mình, hàm răng run lập cập vì rét, cậu cố gắng giữ giọng nói ổn định, lặp lại: "Em muốn ly dị… em không phải omega của anh, em muốn đi với Phiếm Phiếm, em không muốn về… đấy không phải nhà em, em không muốn…"
Cậu không chịu nhìn Ân Thuật, nhưng lời cậu đang nói thì là nói với Ân Thuật.
Ân Thuật trông Lệ Sơ cứ rúc vào lòng Vân Hành suốt, cơn nóng ruột râm ran thoáng qua. Anh không cần thiết phải giải thích gì với người ngoài cả, đúng là anh đã làm sai, anh nhận lỗi. Nhưng Lệ Sơ đòi ly hôn thì tuyệt đối không được.
"Lệ Sơ, mình về nhà rồi nói." Ân Thuật trầm giọng cất tiếng.
Họng súng Giang Toại hơi nghiêng, vẫn chỉ thẳng vào Ân Thuật không cho anh đến gần dù chỉ nửa bước, cậu ta quay sang nói với Vân Hành: "Hai người lên xe đi, ngoài này lạnh quá."
Vân Hành gật đầu, không lằng nhằng thêm, khoác vai ôm Lệ Sơ dẫn lên xe.
Ân Thuật sốt sắng tiến một bước dài, quát gọi cậu: "Lệ Sơ!"
Toàn thân Lệ Sơ run bắn nhưng cậu không ngoái đầu, Vân Hành che chắn cho cậu lên xe, sập cửa xe kêu rầm.
Ân Thuật vẫn muốn theo nữa, Giang Toại đã nhấc súng tì ngay giữa trán anh.
"Giang Toại, cậu có ý gì hả!" Đáy mắt Ân Thuật đỏ quạch, "Cậu cầm súng liên thủ với alpha khác đưa omega nhà tôi đi, xét từ góc độ nào cũng không biện bạch được đâu!"
"Anh với alpha khác cùng đánh dấu omega của anh trong thời kì hôn nhân," Giang Toại liếc qua Quý Văn Đình cách đó không xa, rồi đưa mắt về nhìn thẳng vào Ân Thuật không hề nể nang, cậu ta hạ âm lượng đủ để đảm bảo người trong xe không nghe thấy, hỏi vặn, "biện bạch được không?"
"Tôi không hề!" Ân Thuật siết hai nắm tay, hạ giọng gào, "Tôi không nghĩ thế!"
"Vậy mùi trên người cậu ấy từ đâu ra? Anh có nghĩ thế không không quan trọng," Giang Toại cho anh một đòn trí mạng, "vấn đề là anh làm rồi."
Họ đều là alpha, đều hiểu rõ hai mùi vị pheromone khác nhau đồng thời xuất hiện ở một omega có nghĩa là gì, kể cả đấy không phải hành động "cùng nhau" như Giang Toại tưởng thì việc Lệ Sơ bị hai alpha đánh dấu lần lượt chỉ trong quãng thời gian rất ngắn cũng là sự thật.
Cơn phẫn nộ lẫn tỉnh táo khi nãy của Ân Thuật đều bay sạch, câu Giang Toại nói khiến cả người anh thành ra suy sụp lếch thếch.
Giang Toại cất súng, lạnh lùng nhìn lướt qua Quý Văn Đình mặt mũi u ám, cậu ta lấy tấm danh thiếp có số điện thoại trong túi quẳng vào ghế lái xe taxi để tiện cho tài xế liên lạc bồi thường, xong xuôi thì quay người trở về xe mình.
Chiếc xe rẽ vòng, lao đi vun vút sát cạnh Ân Thuật.
Liếc về vẫn thấy Ân Thuật đang nản chí đứng trông theo hướng xe rời đi.
Mùi pheromone trong xe rất nồng, dấu răng ở tuyến thể sau gáy Lệ Sơ rõ mồn một, loang lổ vết máu, Vân Hành rón rén vén tóc cậu, tức tối nghẹn họng chẳng xả được vào đâu.
Cậu ta không hỏi rõ cụ thể sự tình song tất thảy đã bày ra rành rành trước mắt.
"Tớ sai rồi…" Lệ Sơ níu góc áo Vân Hành, giọng lí nhí như muỗi kêu, "muốn ly dị."
"Ừ, cậu đừng sợ, để tớ nghĩ cách."
"Đừng để… người khác biết…"
Vân Hành chua xót trong lòng, ôm chặt lấy Lệ Sơ: "Không ai biết đâu, không ai cả. Tớ dẫn cậu đến chỗ an toàn, sau này không cần phải gặp bọn họ nữa. Cậu muốn làm gì cứ giao cho tớ làm, được không nào?"
Lệ Sơ kiệt sức nhắm mắt lại, không thể gồng mình gắng gượng thêm dù chỉ một giây, cậu bật nốt tiếng "Ừm" từ cổ họng rồi chìm vào bóng tối nặng nề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!