Có tiếng đồ vật rơi xuống đất vang sang. Âm thanh không lớn, cách nguyên vườn hoa và cả tòa nhà, Ân Thuật vội quay ngoắt lại.
Một ý nghĩ vụt qua đầu, anh nhanh chóng trở lên tầng 2. Căn phòng trống trải vắng bóng người, cửa mở toang, Lệ Sơ chỉ vừa bỏ đi. Anh lập tức men theo dấu vết đến được phòng kho, trông từ bệ cửa sổ ra ngoài, có chiếc thang đổ ở chân tường.
Con phố bên kia bức tường lặng thinh, chỉ văng vẳng dư âm loáng thoáng từ chiếc xe thu gom rác chạy qua. Ân Thuật đứng ven đường, tầm mắt dừng ở vết đỏ lấm tấm trên bức tường gạch trắng, vệt máu rất mới, thấm ra từ lòng bàn tay bị cứa rách của Lệ Sơ.
Mùi chua thối của rác cùng cái lạnh căm căm giúp Lệ Sơ giữ tỉnh táo, cậu không biết Ân Thuật sẽ mất bao lâu để phát hiện ra cậu bỏ chạy, không biết liệu Ân Thuật có đuổi theo tìm mình, cậu run bần bật vì sợ, giữa cơn kích động và khiếp hãi dữ dội cậu chỉ biết lao ra ngoài bằng bản năng.
Xe chở rác rời đi theo lối vận chuyển hàng hóa của tiểu khu, chờ tới được đường lớn thì Lệ Sơ nhảy khỏi thùng xe, vẫy một chiếc taxi đến trường.
Dọc đường cậu mượn điện thoại của tài xế tốt bụng, gọi vào số Vân Hành.
Taxi đỗ lại ở cổng sau của trường, Lệ Sơ xuống xe, loạng choạng chạy về phía cổng, chưa được mấy bước cậu đã trông thấy ngay bóng dáng Vân Hành lao từ cổng sau tới.
Bỗng chốc Lệ Sơ chẳng chạy nổi nữa.
Đôi chân trần bị vấp ngã nhào xuống đất, khi được Vân Hành ôm lấy thì cậu òa lên khóc thật to.
"Làm sao thế này!" Vân Hành cởi áo khoác bọc kín vào cho cậu, mặt mũi sốt sắng, "Hôm qua gọi điện cho cậu vẫn bình thường cơ mà! Chẳng phải cậu bảo buổi tối ——"
Đột nhiên Vân Hành ngưng bặt, sau đó nhìn sang cậu bằng vẻ không dám tin:
"Hạt Dẻ, cậu… bị đánh dấu rồi à?"
Quanh người Lệ Sơ có hai luồng mùi pheromone alpha, đàn hương và gỗ thông, một đến từ Quý Văn Đình một đến từ Ân Thuật.
Vân Hành nhận ra ngay, Vân Hành rất thông minh, không thể lấp l**m.
Lúc Ân Thuật lên xe, cánh cửa bên phó lái thình lình bị Quý Văn Đình kéo giật ra, hắn im ỉm ngồi lên theo, tỏ rõ thái độ phải đi tìm cùng.
Một omega vừa bị đánh dấu tạm thời chạy ra ngoài giữa đêm hôm khuya khoắt, trạng thái tinh thần còn đang thế kia nữa, không ai có thể đoán trước sẽ gặp nguy hiểm gì. Việc cấp bách nhất hiện tại là tìm được người đã.
Ân Thuật chẳng còn lòng dạ nào chú ý đến Quý Văn Đình nữa, anh giẫm ga nổ máy, lái xe khỏi gara.
"Chắc cậu nhóc nương theo xe rác ra ngoài, lên đường chính bắt taxi, chỉ có về trường được thôi." Quý Văn Đình bình tĩnh phân tích, Ân Thuật không nói gì, lòng bàn tay bấu vào vô lăng ghì thật chặt song hiển nhiên anh cũng đồng tình với ý kiến của Quý Văn Đình, phóng thẳng tới trường không hề do dự.
Khung cảnh ngoài cửa sổ xe vặn xoắn thành những mảng màu nhòe mờ, quầng sáng đèn đường đổ dài trên mặt kính chắn gió.
Ân Thuật đăm đăm nhìn phía trước, trái tim dần dà tròng trành nghiêng ngả.
Gió đêm quất trên mặt, đèn đường tối om, Vân Hành chẳng ngửi thấy gì ngoài pheromone giữa những hơi thở. Toàn thân Lệ Sơ lạnh băng, cậu ra sức tóm chặt góc áo Vân Hành, cậu chạy đến đây hoàn toàn nhờ bản năng, giờ bất chợt gặp được Vân Hành là nhoáng cái cả người suy sụp vỡ tan, thần trí gần như không còn tỉnh táo.
"Đừng sợ, Hạt Dẻ, tớ dẫn cậu đi," Vân Hành áp mặt mình vào trán Lệ Sơ cố sưởi ấm cho cậu phần nào, liên tục trấn an, "đừng sợ, không sao, không sao nữa rồi…"
Rất nhiều chi tiết tiếp sau đó Lệ Sơ cũng chẳng nhớ rõ lắm, cậu chỉ biết liều mạng bám lấy Vân Hành, bấu víu khúc gỗ nổi giữa biển sâu, bất luận có ra sao cũng không thể thả tay.
Vân Hành vừa vỗ về vừa bế Lệ Sơ lên sải bước ra ngoài, qua một ngã tư là đến phố lớn có taxi qua lại tấp nập.
Vân Hành nhanh chóng vẫy được xe, nhìn liếc qua bảng tên tài xế, là beta, sẽ không phát hiện ra chỗ pheromone rối rắm lộn xộn, lúc này cậu ta mới đưa Lệ Sơ lên xe.
Song taxi đi chưa đến 100 m đã thình lình phanh gấp. Vân Hành che chắn Lệ Sơ trong lòng, va phải ghế trước rồi lại bật ngược trở về, nghe thấy tài xe buột miệng chửi bậy.
—— Một chiếc xe việt dã màu đen đang chặn ngang sát đầu, suýt dồn taxi lên gờ vỉa hè.
Ân Thuật xuống khỏi xe rảo bước tới chỗ taxi, tài xế thấy đối phương hùng hổ hằm hè là cơn tức lúc nãy bay biến hệt mây khói, run bắn người hỏi Vân Hành: "Tìm các cậu đúng không?"
"Ừ." Vân Hành cắn răng đáp.
Ân Thuật đã đến sát xe, bộ dạng cáu kỉnh, thử kéo cửa xe ra. Vân Hành lấy mấy tờ tiền mặt trong túi áo ném cho tài xế, nói vội: "Anh xuống xe trước đi, có bất cứ tổn thất gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!