Chương 13: (Vô Đề)

Pheromone của Ân Thuật bùng nổ khắp xung quanh, hương gỗ thông vốn dày dặn trầm lắng trở nên sắc bén cồn cào, giống mùi tanh máu bảng lảng sâu trong rừng thông sau cơn mưa rền trút nước.

Pheremone gỗ thông dồn ép khiến Lệ Sơ không thể nào thở nổi, con ngươi cậu run rẩy dữ dội, cổ họng thều thào nặn ra vài tiếng lẻ loi:

"Em không mà…"

Nhưng chẳng ai nghe thấy lời cậu nói, Quý Văn Đình không nghe thấy, Ân Thuật cũng không nghe thấy.

Cơ thể bỗng nhiên đảo lộn hẫng hụt, Lệ Sơ bị khênh ngang hông lên. Cậu khiếp hãi chộp lấy áo khoác Ân Thuật, móng tay cào cấu vải áo rin rít chói tai. Đến lúc Ân Thuật vác cậu ra cầu thang cậu mới ý thức được gì đó đồng thời có phản ứng lại, bèn bắt đầu giãy giụa đấm đá quyết liệt cố gọi Ân Thuật ngừng tay.

"Bỏ em ra! Thả em xuống đi!"

"Em xin anh! Anh ——"

Cậu liều mình duỗi sang với lấy lan can nhưng bị hất ngược trở về đầy bạo lực, mu bàn tay đập thẳng vào tường kêu tiếng bốp đùng đục.

"Em không muốn!"

Tiếng kêu thảm thiết dội lại giữa cầu thang, cậu liên tục gọi tên Ân Thuật song Ân Thuật chẳng mảy may dao động.

Chắc là chưa khi nào Lệ Sơ thấy tuyệt vọng bằng giờ phút này, lúc Ân Thuật khiêng cậu lên đến ngã rẽ tầng 2 cậu dồn hết sức vươn tay ra quặp vào góc tường cạnh đó, nỗ lực vùng vẫy nghển cổ trông xuống phía dưới tầng.

Tầm mắt cậu chạm phải ánh nhìn từ Quý Văn Đình.

Tư thế Quý Văn Đình vẫn đang giữ nguyên khi nãy, hắn chống tay đứng trước cửa sổ sát đất ở tầng 1, dõi theo khung cảnh phía trước bằng ánh mắt thảng thốt đầy phức tạp.

Có vẻ hắn đang muốn lao lên, muốn đưa Lệ Sơ đi, thậm chí mũi chân đã xoay hẳn về hướng tầng 2 rồi, nửa thân trên hơi hơi cong lại căng ra, động tác vào trạng thái chuẩn bị sắp sửa bung sức.

Lệ Sơ hoang mang há miệng, biểu cảm cô đặc bởi khiếp sợ trở nên mong manh lạ thường. Cậu run rẩy duỗi tay hướng xuống tầng dưới, bật lên một âm tiết đơn mơ hồ.

Con ngươi Quý Văn Đình co rụt.

Hắn không rõ chữ Lệ Sơ gọi ấy có phải là "Quý" không, nhìn khẩu hình thì chắc đúng.

Nhưng mãi tận lúc Lệ Sơ bị vác qua ngã rẽ rồi biến mất, mãi đến khi cánh cửa phòng ngủ tầng 2 kêu rầm rầm rất to, từ đầu chí cuối hắn vẫn cứ chôn chân tại chỗ, tuyệt không nhúc nhích.

Cửa phòng ngủ bị đá văng vang tiếng động khủng khiếp khiến màng nhĩ đau nhói.

Lệ Sơ bị quẳng xuống giường như con búp bê vải rách nát, khoảnh khắc người nảy bật lên cậu trông thấy Ân Thuật cởi đầu khóa kim loại ở thắt lưng ra. Bản năng giục cậu chạy trốn trước tiếng rút thắt lưng vun vút, song cơ thể không còn nghe cậu điều khiển nữa.

"Đừng… Em không hề…"

Lệ Sơ gắng lùi lại trong vô vọng nhưng lưng đã áp tới đầu giường. Cậu chưa từng chứng kiến một Ân Thuật đáng sợ đến thế, cứ như biến thành người khác, chồng chéo lên Quý Văn Đình c**ng b*c cậu đêm ấy, chỉ hơi nâng tay thôi là đủ xé xác cậu thành từng mảnh.

Cậu há hốc miệng, sợ hãi quá độ làm lồng ngực dồn dập hít hơi liên tiếp, cổ họng bật ra âm thanh "Ư hư", còn không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh: "Cứu… cứu…"

Phải cầu cứu ai bây giờ? Suốt bấy lâu nay lời kêu cứu của cậu chỉ đổi lại những tiếng rỗng tuếch vọng về.

Vết cắn trên cổ Lệ Sơ, tư thế chống cự triệt để và lời kêu cứu không thành tiếng đều đẩy Ân Thuật lõm sâu vào cơn cuồng dại lẫn lộn căm hận với phẫn nộ, đánh mất lý trí hoàn toàn.

"Em gọi ai cứu mạng? Hả?" Ân Thuật tóm lấy cổ chân Lệ Sơ lôi cậu trở lại, chỉ vài động tác là áo len cùng áo sơ mi bên trong đã bị lột hết để lộ nửa thân trên mảnh khảnh, lấp loáng ánh sáng mượt mà giữa căn phòng ngủ tối đèn.

"Đừng! Anh —— em xin anh, đừng làm thế với em!"

"Không được! Argh ——"

Chiếc quần thể thao rộng rãi cũng rách bươm trong tiếng thét kinh hoàng của Lệ Sơ. Ân Thuật bóp cổ cậu, hơi hơi vận sức, vậy là Lệ Sơ không tài nào lên tiếng được nữa.

"Cậu ta có thể thì sao tôi lại không! Đừng quên tôi mới là alpha của em!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!