Hóa ra tất thảy thỏa hiệp nghe lời đều là giả vờ, hóa ra loài thỏ cuống quít rồi cũng biết cắn. Thỏ nhỏ chẳng biết tự lượng sức mình, lại đi mơ tưởng liều mạng với rắn độc cơ đấy, đáng tiếc một đòn bất thành, không còn cơ hội.
"Cậu đã không biết tốt xấu thế thì đừng trách tôi nhé." Quý Văn Đình miết cằm Lệ Sơ khiến cậu không giãy giụa được, hắn thò con dao vào trong áo phao cậu, tì ngay cạnh eo.
Hắn vừa ôm vừa lôi Lệ Sơ đi tiếp, lúc ra cổng trường cảnh vệ quan sát Lệ Sơ bị Quý Văn Đình vòng giữ trong tay mấy lượt, cuối cùng còn lên tiếng hỏi: "Bạn này không sao chứ hả?"
Mũi dao đâm xuyên áo len chạm tới lớp da, rùng mình lạnh lẽo.
Ánh mắt Lệ Sơ tan rã, dường như cậu đã từ bỏ vẫy vùng lẫn cầu cứu. Cảnh vệ ngờ vực nhìn cậu vài lần, cuối cùng vẫn để hai người đi.
Giây phút đâm dao về phía Quý Văn Đình là Lệ Sơ phải dồn hết toàn bộ dũng khí. Từ bé cậu đã ngập tràn lòng đồng cảm, không nỡ giẫm chết dù chỉ là một con kiến. Thà lấy mạng cậu còn đơn giản hơn bắt cậu giết người.
Cậu cũng không rõ sao mình lại nảy ra ý định đó, cứ cầm theo con dao gọt hoa quả trên bàn đi xuống tầng thôi. Ngay khoảnh khắc ấy cậu đã quyết đánh cược, nghĩ bụng cùng lắm thì chết chung. Nhưng tới bước ấy thật rồi cậu lại bỗng tỉnh ngộ, mới bắt đầu hối hận thực sự.
Cậu đã đánh giá thấp khả năng ứng biến của thành viên đội Đặc nhiệm, Quý Văn Đình có mê mệt đến mấy cũng chưa đến lượt một omega như cậu đối phó nổi. Thực ra bất kể có giết được Quý Văn Đình hay không thì Lệ Sơ cũng đã mắc kẹt trong cục diện bế tắc, chỉ dựa vào sức mình cậu thì mãi mãi khó lòng thoát ra.
Tỉnh táo rồi lại đến tuyệt vọng vô bờ bến.
Mũi dao tì sát cậu, cậu bị ép phải ngồi vào xe Quý Văn Đình, sau cùng cậu suy sụp òa lên khóc.
"Sao mấy người phải đối xử với tôi như thế! Tôi làm gì sai chứ! Tha cho tôi đi!"
Cậu vùng vằng đòi xuống xe, rất mạnh tay, tâm trạng nát tan triệt để. Quý Văn Đình lập tức ném ngay con dao găm ra ghế sau tránh làm cậu bị thương. Mãi xong hết cách thật rồi Quý Văn Đình bèn giữ cậu bằng một tay, tay kia lấy chỗ thuốc mê vẫn đặt sẵn trong ngăn để đồ ra dí sát chóp mũi Lệ Sơ, vài giây sau Lệ Sơ mới yên ắng dần.
Nửa tiếng sau xe Quý Văn Đình đến biệt thự. Quản lý xem camera nhận ra chiếc xe vội gọi cho Ân Thuật. Lúc này Ân Thuật đang ở quán bar, Quý Văn Đình thì đã muộn nửa tiếng so với thời gian hẹn gặp.
Quản lý còn bảo có "omega nhà anh Ân" ngồi ở ghế phó lái.
Ân Thuật vừa phóng xe về vừa gọi điện cho Quý Văn Đình, vào việc hỏi thẳng: "Cậu muốn làm gì?"
"Tôi đổi ý rồi." Quý Văn Đình bế Lệ Sơ xuống xe bằng hai tay, nghiêng đầu kẹp điện thoại, "Nếu đã là chuyện ba người thì tốt nhất cả ba đều phải có mặt, tôi với Hạt Dẻ ở nhà chờ cậu."
**
Trên sofa, Lệ Sơ đang nhắm mắt ngủ cực kì say, không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.
Quý Văn Đình ngồi cạnh ngắm cậu hồi lâu. Dù đang ngủ mê Lệ Sơ vẫn rất bất an, hàng mi run run, cơ thể cuộn tròn, má đè xuống sofa, áp đôi môi thành đường cong xinh đẹp.
Ma xui quỷ khiến, Quý Văn Đình miết cằm cậu hôn lấy cậu.
Nụ hôn dần sâu thêm, hơi thở của Quý Văn Đình cũng nặng nề. Đối với hắn tất thảy những gì xảy ra ở đây hôm ấy đều vô cùng tuyệt vời, tuyệt vời tới mức thậm chí Quý Văn Đình còn xuất hiện ý nghĩ rằng cứ thế này mãi cũng không tệ, tuyệt vời tới mức hắn đã gạt đi nốt việc Lệ Sơ vừa thử ám sát mình tối nay, tuyệt vời tới mức hắn sắp quên luôn mục đích ban đầu mất rồi.
Hắn kéo giật chiếc áo phao cồng kềnh quanh người Lệ Sơ ra, tay luồn vào theo mép áo len, ma sát phần da mềm mại ở eo, cảm giác như nắm mảng bông trong tay làm người ta chỉ muốn lõm sâu xuống đó.
"Ô…" Lệ Sơ thấy khó chịu trong mơ, vô thức bật ra tiếng kháng cự khe khẽ.
Quý Văn Đình dứt khoát lôi hai tay cậu lên quá đỉnh đầu tóm chặt, chuyển sang hôn sâu rất mạnh bạo. Di chuyển từ môi xuống đến cổ, rồi đến chỗ tuyến thể thơm ngọt sau gáy.
Miếng dán ức chế bị Quý Văn Đình cắn bóc mất, tuyến thể tròn mềm mượt lập tức tỏa ra mùi hạt dẻ làm kẻ khác mất kiểm soát. Đại khái chắc đây chính là gốc gác biệt danh "Hạt Dẻ", không phải vì Lệ Sơ họ Lệ mà bởi pheromone của cậu là mùi hạt dẻ hiếm gặp.
"Cậu ta ngửi mùi pheromone của em bao giờ chưa? Hôn em bao giờ chưa? Hửm?" Đôi môi Quý Văn Đình tham lam m*n tr*n dọc tuyến thể của Lệ Sơ, hắn hạ thấp giọng hỏi người đang không hề tỉnh táo.
"Chưa đâu nhỉ." Quý Văn Đình nói, "Cái tên này chẳng có mắt nhìn gì cả."
Hắn không do dự nữa, răng nanh dồn sức cắn trúng tuyến thể Lệ Sơ, rót pheromone đàn hương của mình vào. Quá trình đánh dấu tạm thời kéo dài rất lâu, Lệ Sơ thấy đau, nhắm nguyên mắt giãy giụa nhè nhẹ, muốn hất chiếc răng nanh ở tuyến thể ra.
Song Quý Văn Đình ôm lấy cậu ghì chắc, pheromone đàn hương chảy cuồn cuộn liên tục đổ vào trong tuyến thể, rồi nương theo đó lan tới mạch máu và dây thần kinh khắp toàn thân khiến cả người Lệ Sơ đều ám mùi đàn hương rất đậm.
Lúc Ân Thuật lao về nhà, cảnh tượng đập vào mắt khiến anh mất sạch lý trí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!