2 giờ sáng, tiếng điện thoại rung đánh thức Ân Thuật. Anh trở mình dậy, vớ điện thoại với chìa khóa xe đi ra ngoài.
Nhiệm vụ của đội Đặc nhiệm luôn ập tới rất đột ngột, sĩ quan cấp trên gọi điện cho anh, chỉ nói đúng một câu là quay về Bộ chỉ huy rồi cúp máy. Ân Thuật lái xe về hướng Bộ chỉ huy, dọc đường phải nốc hết chai nước lạnh mới nén được bớt tâm trạng dữ dội trong lòng.
Một cụm dữ liệu then chốt gặp sai sót, người phụ trách từ 6 tổ thuộc đội Đặc nhiệm đều có mặt, mọi người đối chiếu lần lượt từng tham số và khóa mật của hành động, cuối cùng đến lúc loại trừ được số liệu nhầm lẫn thì đã tờ mờ sáng.
Chỉ huy cho cả hội nghỉ buổi sáng để ngủ bù. Ân Thuật ra về sau chót, Quý Văn Đình đang chờ ở hành lang bèn tiến lên theo.
Ban đầu cả hai đều im lặng, Ân Thuật rảo bước cực kì gấp mà Quý Văn Đình cũng bám sát sạt, bầu không khí giữa đôi bên dần dà biến đổi.
Hai người dừng lại ở đoạn rẽ, đứng cách tầm vài bước chân, ánh mắt nhìn đối phương đều đã mất vẻ hòa nhã.
"Vừa về đến nơi cậu đã đi đập phá phòng kí túc người ta à?" Quý Văn Đình khoanh tay, nhìn Ân Thuật cười trơ tráo.
Ân Thuật hỏi vặn: "Sao cậu biết."
"Cậu rầm rầm to thế cơ mà, cả tòa nhà đều nghe thấy." Quý Văn Đình chẹp một tiếng, "Đừng có hằm hằm nghiêm trọng thế, làm người ta sợ đấy."
Ân Thuật đáp lại Quý Văn Đình bằng ánh nhìn nặng nề: "Không liên quan đến cậu."
Sáng sớm mùa đông trời mù sương, lặng gió mà lạnh căm.
Chắc Quý Văn Đình cũng mới chạy từ nhà sang, hắn mặc chiếc áo khoác bóng chày màu đen không kéo khóa, bên trong là áo sơ mi đen. Chiếc sơ mi phanh hai cúc trên cùng trông rất lấc cấc, cử động của Quý Văn Đình khiến phần cổ áo lật ra.
Nền áo đen kết hợp với cúc vỏ sò trắng, nổi bần bật, đặc biệt trên cùng còn thiếu mất một chiếc.
Ánh mắt Ân Thuật thình lình biến sắc.
"Cậu yên tâm, tôi không bám riết lấy cậu nữa đâu, cũng chả hứng thú gì với cái nhà của cậu," Quý Văn Đình hơi hất hàm, bộ dạng vẫn rất ngạo nghễ thờ ơ, hắn đưa ngón tay chỉnh lại cổ áo chẳng biết là vô tình hay cố ý, nói tiếp, "tôi tìm ra chuyện hay ho hơn rồi."
Dứt lời hắn cũng chẳng buồn nhìn Ân Thuật, quay người bỏ đi luôn. Quả nhiên vừa cất bước là nghe tiếng Ân Thuật vang đằng sau.
"Quý Văn Đình!"
Quý Văn Đình ngoái lại, biểu cảm không đổi: "Hùng hổ thế làm gì? Tôi không phải cậu ta, không rén chiêu này đâu."
Ân Thuật tiến lên một bước, kiềm chế nắm đấm đang muốn vung lên: "Cậu nói cho rõ ràng."
"Nói rõ ràng gì cơ?" Quý Văn Đình đáp, "Cậu mà nảy ra suy đoán kì cục nào đó thì chẳng thà đi hỏi thử omega của cậu trước đã? Ồ, chắc giờ cậu ta không chịu về nhà với cậu hở."
Quý Văn Đình nhếch khóe môi, nở nụ cười cực kì rùng rợn.
"Một người cứ nấn ná mòn mỏi ở chỗ cũ không nhất thiết phải là si tình đâu, có khi tại chưa thử với ai khác thôi. Chờ thử xong mở ra thế giới mới, cậu nói xem, bao nhiêu lựa chọn thế ai còn ngốc vậy nữa chứ?"
**
Cả hai không hề nhắc tên Lệ Sơ song từng câu từng chữ đều xoay quanh Lệ Sơ.
Khẳng định chắc chắn giữa Quý Văn Đình và Lệ Sơ có gì đó chỉ qua mấy câu nói nước đôi thì hình như không hợp lý lắm. Nhưng chiếc cúc rơi ở nhà, vệt máu ố trên thảm, dấu vết khắp người Lệ Sơ, cả thái độ mập mờ của Quý Văn Đình khi đề cập đến Lệ Sơ nữa, tất cả chẳng khác nào vô số cây gai đâm thẳng vào lòng Ân Thuật.
Anh không dây dưa với Quý Văn Đình thêm. Quý Văn Đình đang cố tình khiêu khích, đương nhiên anh nhận ra. Anh biết thừa tính tình đối phương, cũng giống hệt phong cách tác chiến: giỏi đánh đòn tâm lý, đợi kẻ địch để lộ sơ hở thì cho một chiêu quét sạch.
Có điều tình cảm đâu phải tác chiến, Ân Thuật không giữ được sự bình tĩnh khách quan, không đủ khả năng đưa ra phán đoán và ứng phó chính xác. Anh hiểu rõ đấy là khiêu khích mà vẫn cứ bận tâm ngoài tầm khống chế.
Anh nghĩ, tốt nhất là hiểu nhầm, Lệ Sơ, tốt nhất là em đừng nói dối.
Lúc này đây anh nghĩ rất nhiều điều, chỉ chưa hề cân nhắc xem tại sao mình lại phẫn nộ đến vậy, phẫn nộ đến nỗi lún sâu vào cái bẫy chưa kiểm chứng, phẫn nộ đến nỗi phải hốt hoảng vô cớ.
Phòng giám sát cung cấp toàn bộ bản ghi trong giai đoạn anh ra ngoài làm nhiệm vụ. Chẳng mất sức là bao anh đã phát hiện ra ngay rằng buổi tối hôm mình đi, xe của Quý Văn Đình xuất hiện ở khu biệt thự, đối phương tiến vào rất hiên ngang có vẻ không hề định giấu giếm, mãi đến sáng hôm thứ ba mới ra về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!