Chương 10: (Vô Đề)

Lệ Sơ nôn thốc nôn tháo trong nhà tắm, thực tế cậu chẳng nôn ra được gì, từ tối qua đến giờ cậu gần như không có hạt gạo nào vào bụng.

Quý Văn Đình tựa ở khung cửa nhìn theo cậu nôn tới nỗi sống lưng gồ hẳn lên cao, hỏi: "Hôm nay về trường không?"

Lệ Sơ vùi mặt vào đầu gối, không nhúc nhích. Quý Văn Đình cười cười, tốt bụng nhắc nhở: "Không kịp giờ vào lớp sáng đâu, chờ sang chiều rồi đi, có tiết giảng mở cửa tự do của thầy Nhậm, tôi cũng đăng kí, đến lúc ấy đi chung luôn."

Lệ Sơ vẫn không phản ứng, Quý Văn Đình nghĩ bụng hai ngày nay hành hạ đủ đô phết rồi, cũng không thể dồn ép người ta quá. Hắn đã đạt được mục đích, tâm trạng phơi phới nên không để ý Lệ Sơ nữa, tự túc bỏ về trước.

Mấy ngày tiếp đó Lệ Sơ xin nghỉ, nhốt mình dầm dề trong kí túc. Cậu ở kí túc riêng dành cho omega, quản lý chặt chẽ, người ngoài không được phép vào. Trước mắt chỉ có nơi đây an toàn nhất. Cậu không dám ra ngoài, không dám đi học, càng không dám về biệt thự, cậu sợ gặp phải Quý Văn Đình, đâu đâu cũng là Quý Văn Đình.

Cậu từng nghĩ thử xem giờ phải làm gì, liệt kê một lượt các thể loại hậu quả trong đầu, cậu chẳng gánh vác được bất cứ khả năng nào hết. Cậu sắp phát điên mất rồi, mấy lần suy sụp cậu cứ điên cuồng cào cấu cánh tay mình, cự tuyệt ăn uống, lúc tỉnh ra thì lại chui rúc vào chăn khóc lóc khổ sở.

Nhưng cái gì phải đến thì sẽ đến, không đường lẩn tránh.

Cậu nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, tiếp đó có người gọi tên cậu: "Lệ Sơ, mở cửa."

Ân Thuật quay về rồi.

Nhiệm vụ lần này rất thuận lợi, tổ hành động do Ân Thuật dẫn đầu trở lại đơn vị trước thời hạn 1 tuần. Anh không ăn mừng với đồng đội, lòng dạ canh cánh người ta nên về thẳng biệt thự luôn

Căn nhà có phần khang khác so với lúc anh đi, tủ lạnh chỏng chơ, mặt bàn phủ lớp bụi mỏng, hoa hồng cắm trong bình đã khô héo, èo uột rũ mình.

Lệ Sơ thì lại không có ở đây.

Anh bật điện thoại lên, hỏi một câu phía dưới mấy tin nhắn Lệ Sơ gửi anh: "Đang đâu?"

Rồi anh ngồi xuống phòng khách chờ, Lệ Sơ mọi khi trả lời anh chỉ sau một giây nay chần chừ mãi chẳng thấy đáp. Ân Thuật bỗng nóng nảy vô cớ, anh nhớ lại hôm trước khi đi, câu "không can thiệp" đặt mình ngoài cuộc của Lệ Sơ khiến anh mặt nặng mày nhẹ với cậu, mấy hôm nay cũng cố tình lạnh nhạt ngó lơ cậu. Vốn dĩ tưởng là về đến nơi Lệ Sơ vẫn chạy ra đón anh hoặc đang chân trần ngồi đọc sách trên sofa như thường, sau đó sẽ quay vào nấu một bát mì Ý không đến nỗi dở lắm.

Nhưng chẳng có gì cả.

Cửa sổ mở toang, ánh đèn đêm rọi vào, Lệ Sơ không ở nhà vậy chắc là ở kí túc. Chiếc thảm trải lông dài hơi xộc xệch, Ân Thuật cúi người chỉnh lại, đầu ngón tay dừng khựng ở một vết ố màu sẫm đã se cứng.

Anh thử vê nhẹ, đây là vết máu đọng khô cong.

Lúc này Ân Thuật vẫn chưa nghĩ nhiều. Trời trở lạnh Lệ Sơ dễ bị chảy máu mũi, từ hồi bé đã thế, suốt ngày dây ra khắp nơi.

Anh vẫn bình tĩnh chờ đợi, khoác áo vào lái xe đến trường.

Dọc đường anh gọi điện sang bệnh viện, đợt vừa rồi tình hình mẹ Ân bình thường, nhưng câu nói tiếp đó của mẹ lại làm Ân Thuật âm ỉ bất an:

"Mấy hôm trước Hạt Dẻ gọi điện cho mẹ bảo là bị ốm, tạm thời không ghé chỗ mẹ nữa, mẹ hỏi thằng bé ốm làm sao mà nó không chịu kể. Con tranh thủ xem xem em nó thế nào, bệnh nhẹ cũng phải đi khám, không là mọi người lo đấy."

Ân Thuật cúp điện thoại, chân đạp ga hết cỡ. Bỗng dưng vết máu khô trên thảm ấy vụt qua trước mắt anh.

Kí túc riêng quản lý nghiêm ngặt mấy Ân Thuật cũng vào được – anh và Lệ Sơ có chứng nhận đăng kí kết hôn hợp pháp, trường cũng ghi nhận, hiện giờ anh đến tìm omega của mình là việc hoàn toàn hợp lý.

Ánh sáng le lói qua khe cửa, không một tiếng động, nhưng Ân Thuật xác định là Lệ Sơ có ở trong.

Hồi lâu trôi qua mới thấy tiếng sột soạt lạch cạch vang lên gần cửa, Ân Thuật kiên nhẫn chờ đợi. Cánh cửa mở he hé, để lộ ra nửa bên mặt Lệ Sơ. Ân Thuật vịn tay ở cửa, ánh đèn mờ mờ giúp anh quan sát rõ đôi mắt sưng đỏ, gương mặt trắng toát nhợt nhạt và cơ thể đang gắng sức rúc mình tránh né đằng sau của Lệ Sơ.

Lòng dạ Ân Thuật trĩu nặng: "Mẹ kể là em bị ốm, làm sao thế."

"Bị cảm à?" Ân Thuật vừa nói vừa định duỗi tay sờ trán Lệ Sơ song Lệ Sơ lại hoảng hốt giật thót ngửa phắt đầu ra sau làm cánh tay Ân Thuật cứng đờ giữa không trung.

Ánh mắt Lệ Sơ lập lòe, cậu không dám nhìn Ân Thuật: "Em, em không sao, chỉ hơi khó chịu thôi ạ."

Giọng thì khản đặc rệu rạo giống như đã phải gào khóc kiệt lực lắm, cũng giống bị bệnh nữa, riêng phản ứng rất bất thường.

Ân Thuật tiến lên một bước, chắn nửa bàn chân bên trong cửa, tư thế muốn vào phòng: "Nhiệm vụ lần này kết thúc là tạm thời tôi không phải đi nữa." Dứt lời anh dừng giây lát, "Em đừng ở kí túc làm gì, về nhà thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!