Chương 1: (Vô Đề)

Ngoài ngoại hình tạm chấp nhận được thì omega này chẳng có điểm gì nổi bật.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Quý Văn Đình về Lệ Sơ.

Lệ Sợ phù hợp với mọi khái niệm thẩm mỹ của số đông ngày nay về một omega xinh đẹp: tinh xảo, trắng trẻo, vóc dáng mảnh khảnh, trông còn cực trong sáng, bộ dạng ngây thơ trước sự đời, lúc nhìn thẳng trò chuyện với người khác mắt sẽ sáng lấp lánh, cười lên thì hiện hai lúm đồng tiền ngọt lịm như mật, ngoan hiền mà có phần khờ khạo.

Nhưng cũng chỉ thế thôi.

Ân Thuật sẽ không thích dạng omega như vậy. Ưa nhìn trong mắt đại chúng lại chính là kiểu Ân Thuật ghét nhất. Chí ít thì ban đầu Quý Văn Đình thấy thế.

Từ khi quan hệ yêu đương giữa Quý Văn Đình và Ân Thuật được công khai ở trường quân đội là nhà họ Ân sốt sắng cực kì, bắt đầu dốc sức sàng lọc omega môn đăng hộ đối để kết hôn với Ân Thuật, chỉ lo tình yêu đôi A cấm kị của hai người đơm hoa kết trái thật, về sau họ tìm đến Lệ Sơ.

Nghe nói nhà họ Lệ và họ Ân đã quen biết từ lâu, Lệ Sơ nhỏ hơn Ân Thuật 2 tuổi, hai người xem như thanh mai trúc mã. Về sau nhà họ Lê di cư ra nước ngoài, tuy bớt qua lại nhưng Lệ Sơ vẫn rất thích Ân Thuật, liên lạc thường xuyên đã đành, còn tha thiết theo đuổi thi cả vào trường Quân sự số 1 Liên bang Mới.

Trường Quân sự số 1 Liên bang Mới tuyển chọn rất nghiêm ngặt, học sinh vào được đây đều thuộc nhóm hàng đầu cả nước, ở nơi quy tụ đông đảo alpha cao cấp thế này thì số lượng học sinh omega thưa thớt đến hẩm hiu.

Dạng omega như Lệ Sơ tuy không được Ân Thuật yêu thích nhưng lại thu hút sự mến mộ rộng rãi ở trường, là hotboy được công nhận đàng hoàng. Song cậu không hề phô trương, hàng ngày chỉ loanh quanh kí túc và phòng học, do gia đình ở nước ngoài nên bình thường được nghỉ cậu cũng ở lại trường, trông ngoan ngoãn vô cùng.

Nhà họ Ân muốn chọn một omega kết hôn cùng Ân Thuật, thì không ai thích hợp hơn Lệ Sơ nữa.

Quý Văn Đình thèm vào để ý đống bòng bong nhà họ Ân, nhưng nhắm vào hắn trắng trợn lộ liễu thế này thì đúng là hắn bực mình rồi đấy.

Không chỉ ở trường quân sự thôi đâu, đặt vào bất kì nơi nào thì tình yêu đôi A công khai vẫn là khái niệm vô cùng bùng nổ. Song Quý Văn Đình lẫn Ân Thuật đều bỏ ngoài tai, tính tình Quý Văn Đình phóng túng sẵn, người khác nói sao không ảnh hưởng đến hắn. Còn với Ân Thuật, công khai yêu đương không hề bất lợi.

—— Không phải bởi Ân Thuật thích đối phương là bao, mà do Ân Thuật rất ghét omega.

Quý Vân Đình cũng có thích Ân Thuật, tuy chưa đến mức thấy bắt buộc phải như nào với Ân Thuật nhưng nếu đã công khai quen nhau thì phương hướng phát triển trong tương lai chỉ có thể do bản thân quyết định, chưa đến lượt người ngoài khoa tay múa chân phá hoại.

Chẳng cần mất công theo dõi vẫn có thể tìm thấy Lệ Sơ dễ như trở bàn tay.

Vì hễ bóng dáng Lệ Sơ xuất hiện ở sân trường là ắt sẽ gây xôn xao chú ý. Tầm mắt đám alpha cứ luôn dán vào cậu, có sự thưởng thức mong ngóng đơn thuần dành cho những gì đẹp đẽ, dĩ nhiên cũng có cả ánh nhìn gian ác muốn chiếm lấy sở hữu.

Công nhận là Lệ Sơ cực ngoan, ngoài đi học ăn cơm thì chỉ về kí túc một mình, thời khóa biểu và tuyến đường cố định bất biến, gần như không rời cổng trường, cũng không có bất cứ sở thích không lành mạnh hay hành vi nào kì lạ.

Tối cuối tuần, sân trường vắng vẻ thưa thớt, Lệ Sơ ôm túi đồ trong tay, lén lút cúi thấp người đứng cạnh bồn hoa. Chỉ lát sau có hai con mèo béo chạy ra bên chân cậu, kêu meo meo liên hồi. Cậu ngồi xổm xuống, vừa cho mèo ăn vừa rì rầm trò chuyện.

"Dạo này trường đang xử lý mèo hoang, chúng mày phải để ý vào, đừng có để người ta bắt được đấy. Nhỡ mà có bị bắt thì cũng dồn sức chạy đi nhé." Lệ Sơ cúi đầu gạt chỗ thức ăn mèo xuống, kiên nhẫn trò chuyện với hai con mèo, chỉ tay ra gần đó, "Tao làm cho chúng mày cái ổ ở khoảnh rừng góc tây nam kia kìa, chạy sang đấy, sau này mình sẽ tập hợp bên đó."

Cậu nói rất nghiêm túc hẳn hoi cứ như thể đây là chuyện lớn quan trọng lắm, như thể đám mèo nghe hiểu được lời cậu vậy.

Nói xong cậu lấy thêm hai chiếc lạp sườn nướng trong túi, bẻ thành vụn nhỏ đút cho hai đứa ăn. Mùi thơm cực đậm đà, ngửi thử nhận ra ngay đây là món cực sốt cháy hàng thường nhật chỉ sau vài giây của căng tin số 3.

Quý Văn Đình đứng trong bóng tối, hứng thú dõi theo omega tưởng rằng đã giấu mình kín kẽ kia, gương mặt vừa non vừa trắng, hàng mi dày chớp chớp dưới ánh đèn mờ tối, bộ dạng chuyện trò nghiêm nghị với mèo vô cùng ngây thơ nực cười.

Đúng là ngu xuẩn mà.

Quý Văn Đình cười khẩy, một omega trông vừa vô hại vừa xinh đẹp, quá phù hợp để khơi dậy h*m m**n phá hoại ở kẻ khác.

Quả nhiên đúng như Quý Văn Đình dự đoán, Lệ Sơ nhanh chóng gặp phải một vụ tấn công mưu đồ rình rập sẵn.

Khoa Kĩ thuật thông tin có một số ca học buổi tối, tan học xong Lệ Sơ còn hỏi giáo viên thêm rất nhiều vấn đề, chăm chỉ ghi chép lại, chờ đến lúc rời khỏi tòa phòng học thì đã gần giờ tắt đèn đến nơi, sân trường gần như không một bóng người.

Có lẽ cậu cũng hơi sờ sợ nên ôm cặp sách chạy rất hớt hải, nào ngờ cẩn thận mấy rồi cũng vẫn bị một alpha to lớn thình lình chui ra bụm miệng, lôi vào góc khuất thuộc điểm mù của camera giám sát.

Ngay sau đó là pheremone nồng nặc đổ ập xuống đàn áp. Lệ Sơ bạt mạng vùng vẫy trong tay người nọ nhưng cậu vốn nào phải đối thủ, miệng cứ ú ớ không nói được thành lời, đòn đánh từ pheromone nhanh chóng khiến cậu mất hết khả năng chống cự.

Quý Văn Đình đứng ở cầu thang hệt khán giả xem kịch hay, lạnh nhạt tỉnh bơ trông alpha kia giật cổ áo Lệ Sơ, trông Lệ Sơ đỏ bừng viền mắt, giữa chỗ tối mù mà xương quai xanh mướt mịn trắng sứ vẫn rất xinh đẹp.

Tiếng giằng xé lẫn tiếng th* d*c rõ mồn một giữa màn đêm, nước mắt ầng ậc chảy dài theo gương mặt Lệ Sơ, rơi đập xuống đất vang khẽ như thể chúng cũng có thanh âm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!