Thời điểm Cận Tùng đi làm ngang qua cửa nhà Đàm Sâm, thấy Trạch Đằng lệ rơi đầy mặt đang ngồi cào tường.
Cậu cố nhịn cười: "Anh đẹp trai à, sáng sớm đã nháo gì thế? Mười tám dặm quanh đây đều có thể nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của anh đó!"
Trạch Đằng ánh mắt mông lung quay đầu lại nhìn cậu, khoảng cách giữa hai người cũng không quá gần, bởi vậy Cận Tùng không phát hiện có gì dị thường trong ánh mắt y.
"…… Ta chọc Tiểu Sâm tức giận." Trạch Đằng thiệt tình hối hận.
"Nga? Anh đã làm gì?"
Trạch Đằng do dự: "Ta ngủ ở trên giường hắn….."
"Chết thật, anh Đàm Sâm nổi tiếng khó chịu lúc mới thức dậy, anh thật là can đảm mới dám ngủ cùng anh ấy….. Bất quá cho dù là như vậy, anh ấy cũng không tức đến nỗi đem nhốt anh ngoài cửa chứ?"
"Còn có, vừa rồi ta đem……"
Cửa "Cạch" một tiếng mở ra, Đàm Sâm vươn tay nhanh chóng đem Trạch Đằng kéo trở về, sau đó cửa lại "Rầm" một tiếng đóng lại.
Cận Tùng không hiểu chuyện gì, nhún vai tiếp tục đi làm.
"Tiểu Sâm, ngươi tha thứ cho ta rồi hả?" Trạch Đằng rốt cuộc cũng được vào trong nhà, cao hứng đến độ mặt mày tươi rói.
Đàm Sâm đã thay quần mới, sắc mặt âm trầm, đằng đằng sát khí cầm theo cây chài cán bột.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: "Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa….."
*Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa: Ba ngày không đánh, lật ngói nhà trên. Uh thì ta đoán ý câu này là Đàm Sâm nói Đằng Đằng lâu rồi không được dạy dỗ đã bắt đầu làm càn.
Trực giác động vật nói cho Trạch Đằng, nếu bây giờ không nhanh trốn đi nhất định sẽ chết ở đây đó!
"Tha mạng! Đây mới là ngày thứ hai, còn chưa đủ ba ngày mà! Ngao ô ô ô…."
"Câm miệng! Hôm nay ta muốn thay trời hành đạo thu phục yêu nghiệt ngươi!"
Tiếng đánh bình bịch vang lên mạnh mẽ….. Một trận hỗn chiến tràn ngập máu me bạo lực đóng mác không phù hợp với thiếu nhi đã diễn ra.
===
Sau đó, Đàm Sâm tới công ty cũng đã quá mười giờ.
Hắn chưa bao giờ biết rằng mình là một người bạo lực như vậy, cho đến lúc nãy ra tay dạy dỗ y. Hôm nay thật sự là bị Trạch Đằng khiến cho vô cùng tức giận…. Cái tên không biết xấu hổ kia biết tránh không khỏi, liền biến thành xà chui xuống gầm giường! Nếu không vì đã quá giờ làm, hắn nhất định sẽ xốc giường lên bắt y đem đánh cho chết tươi luôn!
………Tạm thời tha cho ngươi một cái mạng chó, chúng ta sẽ tính sổ sau.
Đàm Sâm ở thang máy chỉnh trang lại dáng vẻ, sau đó mới đi vào công ty. Dù sao làm ông chủ như hắn mà đi làm với tâm trạng bực bội, khó tránh khỏi có người nghị luận, hắn cũng không muốn chỉ vì con rắn ngốc kia mà làm ảnh hưởng đến công việc.
"Sếp, buổi sáng tốt lành!" Bí thư kiêm trợ lý Chu Nam hưng phấn chào hỏi.
Đàm Sâm mỉm cười gật đầu, "Ngại quá, đến trễ."
"Gì chứ, anh là lãnh đạo, nói cái gì mà muộn với không muộn, tôi lấy cho anh một tách trà nhé!"
Chu Nam tuy rằng tốt nghiệp không lâu, nhưng là người thông minh nhanh nhạy, học gì cũng mau, Đàm Sâm có ý bồi dưỡng cậu, để cậu theo bên cạnh hỗ trợ xử lý công việc. Một năm ngắn ngủi, cậu đã trở thành nhân viên đắc lực không thể thiếu của công ty.
Văn kiện trên bàn đã sắp phân loại xong, để thành từng chồng nhỏ, Chu Nam mang trà vô cho hắn, hưng trí hỏi: "Sếp à, hôm qua chị tôi nói nhìn thấy anh ở trên đường."
Đàm Sâm bất động thanh sắc nhướng mày: "Nga?"
"Chị nói anh đi cùng một nam tử cao lớn tóc dài…… không lẽ là model mới của công ty chúng ta?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!