Tiếng đập cửa liên tục vang lên không ngừng, Trạch Đằng ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi bên chiếc giường mà vừa rồi Đàm Sâm còn nằm ngủ, nhãn thần ảm đạm, nhìn không ra biểu tình.
Judy cạn hết kiên nhẫn, ở ngoài cửa hét lớn: "Trạch Đằng! Ngươi chết trong đó rồi hả?! Bắt đầu làm việc rồi!"
Ánh mắt Trạch Đằng đột nhiên khôi phục tiêu cự, sau khi sửng sốt ba giây liền im lặng đứng lên, mở cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Judy.
"Tại sao mở cửa chậm quá vậy……" Judy khó chịu phàn nàn một câu bỗng nhiên phát hiện sắc mặt Trạch Đằng không được tốt lắm, "……. Ngươi làm sao vậy? Mặt thối như vậy!"
Trạch Đằng đáp phi sở vấn, nói: "Lưu Thúy Thúy, nếu cho ngươi một cơ hội được trường sinh bất lão, ngươi đồng ý không?"
Judy hừ một tiếng: "Hỏi thừa nha? Nếu thật sự có được loại cơ hội này thì đàn bà sẽ tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán đó! Còn nữa, bên ngoài làm ơn gọi ta là Judy."
"Ta là nói, ngươi sẽ không chết, sẽ sống vài trăm năm, vẫn duy trì như bây giờ."
Judy bật cười nói: "Ngươi lại nói đùa gì nữa? Từng này tuổi rồi còn ấu trĩ như vậy."
Trạch Đằng không thèm chấp nhặt, "Ta là nghiêm túc hỏi ngươi đó!"
Lúc này thiếu nữ xinh đẹp mới cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, quyết đoán lắc đầu, nói: "Nhân sinh sở dĩ có ý nghĩa chính là bởi vì ngắn ngủi a, nếu chỉ có một mình ta còn sống, phải chứng kiến cha mẹ, chị gái, bạn bè, còn có con cháu của ta sau này lần lượt rời bỏ ta, ta đây khẳng định chịu không nổi."
"……." Trạch Đằng vẫn không nhúc nhích mà ngơ ngác vài giây, "……. Như vậy a."
—— Nguyên lai, nhân loại suy nghĩ như vậy?
Y vốn tưởng rằng nhân loại sẽ thích được trường sinh bất lão, y……. có phải đã thực sự sai lầm rồi không?
Judy nói rất đúng, ngoại trừ y ra Tiểu Sâm còn có những người quan trọng khác, y sao có thể cho rằng bản thân là duy nhất của đối phương? Người và yêu quái chung quy khác biệt, hiện giờ nghĩ đến, y đã đòi hỏi người yêu đánh đổi rất nhiều chỉ vì để chính mình không tịch mịch về sau, thật sự là……….
Judy vỗ Trạch Đằng một cái: "Đừng nói với ta vẻ mặt người đau khổ như vậy là vì đang suy nghĩ về chuyện hoang đường này nha? Đừng có làm trò cười nữa được không? Nhanh đi làm việc đi!"
"……. Nga." Trạch Đằng chậm rãi thở ra, vẻ mặt cũng thoải mái không ít, "Đi làm việc thôi."
—— Chút nữa, phải hảo hảo xin lỗi Tiểu Sâm mới được.
*****
Vãn tối, Trạch Vũ ôm máy tính mới mua ngồi trên bờ cát xem tin tức, hắn cảm thấy công nghệ cao của con người thật rất thuận tiện, thích thú đến mức khó lòng rời tay.
Cách đó không xa Trạch Đằng đang quay chụp cho bộ sưu tập mới, tứ chi thon dài phi thường mê người, Trạch Vũ tuy rằng đã quá quen với diện mạo của đại ca nhà mình, nhưng vẫn cảm thấy được người này thật sự là rất đẹp mắt.
"Phía dưới là tin tức mới ghi nhận, máy bay hành khách cỡ nhỏ T30 của hãng hàng không XX bay từ thành phố H đến thành phố X, khoảng 15 giờ 35 phút hôm nay khi bay ngang qua thành phố J đã bị rơi xuống núi, thương vong thảm trọng, dưới đây là danh sách hành khách gặp nạn……."
Ngón tay Trạch Vũ đột nhiên cứng đờ!
Hắn không thể tin được, đem đoạn tin đọc qua lần nữa trong đầu, mãi đến khi lướt qua danh sách phía dưới bắt gặp cái tên quen thuộc đó, một người bình tĩnh như Trạch Vũ cũng nhịn không được mà run tay, máy tính "ba" một tiếng rơi trên mặt đất.
Nhiếp ảnh gia đang chỉ đạo Trạch Đằng tạo dáng, đột nhiên thấy một thiếu niên lấy tốc độ kinh người chạy đến đây, giống như tên lửa đạn đạo. Gã hoảng sợ, hô lớn: "Hắc, đến đây có việc gì? Khu vực công tác cấm tới gần!"
Trạch Đằng thấy được bộ dáng hiếm khi hoảng loạn của đệ đệ, trong lòng cả kinh, "Làm sao vậy?!"
Trạch Vũ không kịp dừng lại thở lấy hơi đã kề sát vào tay y nói gì đó, sau đó tất cả mọi người nhìn thấy Trạch Đằng trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt suy sụp như trời sắp sập xuống. Bọn họ còn chưa kịp hỏi rõ tình huống, đã thấy toàn thân nam nhân cao lớn tuấn mỹ kia phát ra ánh sáng trắng, ngay sau đó không thể tưởng tượng nổi mà biến mất trong khoảng không!
Cả quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, ai cũng không kịp phản ứng lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
"A…….!" Judy là người đầu tiên mở miệng gân họng lên hét chói tay, Trạch Vũ nhanh tay lẹ mắt vung ra một chưởng thôi miên nàng, tiểu thư Judy còn chưa kịp "A" xong đã té thẳng đờ trên đất, lại dẫn đến một trận xôn xao.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm gì?!"
"Thật có lỗi, phiền các ngươi xem như chưa nhìn thấy gì cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!