Đàm Sâm vốn tưởng rằng bọn họ sẽ đến nhà hàng trong khách sạn giải quyết bữa ăn, không nghĩ tới Trạch Đằng lại thuê một chiếc xe ngắm cảnh hai chỗ rất có phong cách nhiệt đới, chân dài hữa lực đạp một cái, chở hắn thẳng tiến bờ biển.
Đàm Sâm vui vẻ nghĩ thằng nhóc này cũng thật biết hưởng thụ nha.
Tịch dương chói lọi bao trùm khắp nơi giống như một bức tranh sắc màu minh diễm, Trạch Đằng cũng không kiêng dè gì, cứ như vậy nắm tay Đàm Sâm đi xuống biển, Đàm Sâm vốn định giãy tay ra, nhưng nghĩ lại, dù sao nơi này ai cũng không biết, phóng túng một lần cũng không sao, cứ tùy theo y vậy.
Trạch Đằng trầm mặc lôi kéo hắn đi, mãi đến lúc nước biển ngập quá thắt lưng, Đàm Sâm mới rốt cục nhịn không được nói: "Ngươi định dẫn ta đi tự tử sao."
Trạch Đằng quay đầu lại cười cười, "Không thể nào, cho dù ta có chết cũng sẽ không để ngươi chết đâu."
Y nói xong, nhanh nhẹn cởi T
-shirt, chỉ mặc một cái quần bơi ôm vừa người, cơ thể rắn chắc với những đường nét đẹp như điêu khắc ánh lên màu đồng khỏe mạnh dưới nắng chiều, mái tóc dài một phần bập bềnh nổi trong nước, một phần bị gió biển thổi bay lên, Đàm Sâm trong lúc nhất thời nhìn đến ngây dại, lại nói không ra lời.
Trạch Đằng chú ý tới ánh mắt người yêu, trơ mặt mo ra hỏi: "Tiểu Sâm, ngươi bị ta mê hoặc rồi phải không?"
Đàm Sâm lạnh nhạt thu hồi tầm mắt: "Không, ta chỉ là đang nhìn một tên cuồng khỏa thân."
Trạch Đằng điểm nhẹ lên mũi hắn, "Cho dù ta cuồng khỏa thân thì ngươi cũng yêu ta! Thừa nhận đi!"
Đàm Sâm đang muốn kháng nghị loại hành động như đối xử với tiểu hài tử của y, lại bỗng dưng bị Trạch Đằng ôm chặt lấy thắt lưng, ngay tức khắc chìm vào trong nước biển!
Thế giới dường như bỗng chốc an tĩnh, Đàm Sâm kinh hoàng nhắm chặt hai mắt và nín thở, thầm nghĩ tên này đùa giỡn cũng có chút quá trớn rồi, nếu bị sặc nước thì quả không phải là thể nghiệm thoái mái gì.
Qua vài giây, hắn bỗng nhiên cảm thấy được có gì đó rất không thích hợp.
Đột ngột mở mắt ra, Đàm Sâm phát hiện bản thân được vây trong một quả cầu ánh sáng, là một không gian hoàn toàn ngăn cách với nước biển.
Loại thể nghiệm này thập phần mới lạ, Đàm Sâm nhìn về phía Trạch Đằng, đối phương tự giác giải thích: "Ta chỉ là muốn mang ngươi xuống dưới biển tham quan, thuận tiện bắt bữa tối của chúng ta luôn -"
Có xà yêu Trạch Đằng này ở bên người, Đàm Sâm không còn tí ti sợ hãi, một chút kinh hách vừa nãy cũng tan thành mây khói, vì thế liền cùng Trạch Đằng nắm lấy tay nhau bơi về phía chỗ sâu.
Pháp lực Trạch Đằng ngưng tụ thành màn ánh sáng bảo hộ hai người trong đó, thỉnh thoảng có mấy con cá bơi ngang tò mò dùng miệng đớp đớp mấy cái, phát hiện cắn không thủng, thì lại hậm hực bợi đi, làm cho bọn họ cười ha ha.
Dưới nước tuy rằng chơi rất vui, nhưng lo lắng bụng Đàm Sâm còn trống rỗng, Trạch Đằng liền tốc chiến tốc thắng mà chụp bắt một con cá lớn béo mập, dẫn người yêu trở lại bờ.
Trên bờ biển đang có mấy người đốt lửa trại, cả nam lẫn nữ đều tụ lại cùng một chỗ vừa nói vừa cười, Trạch Đằng nhìn thấy đám người đó vừa mới rời đi, liền nhanh tay nhanh chân chiếm lấy vị trí người ta lưu lại.
Trạch Đằng ra tay nhanh chóng dùng khí nhận* (khí: không khí, nhận: dao – lưỡi dao không khí ạ?!) mổ bụng cá dọn sạch nội tạng, Đàm Sâm ngồi bên cạnh thưởng thức màn biểu diễn của y, bỗng nhiên nói: "Con cá này cũng quá lớn, chúng ta ăn không hết, không bằng kêu Trạch Vũ đến ăn chung đi?"
"Không được không được, hiện tại chúng ta đang hẹn hò mà, cho dù nó là em ruột của ta cũng không được phép quấy rầy!"
Đàm Sâm bật cười nói: "Hẹn hò? Ta thấy ngươi rất chăm chỉ học tập lời nói của mấy tiểu cô nương đó."
Hắn vừa mới chế nhạo xong, đã thấy Trạch Đằng bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, đôi mắt cũng trợn lớn vô cùng!
Đàm Sâm kinh ngạc nói: "Làm sao vậy?"
"Này……..!" Trạch Đằng vừa mừng vừa sợ mà dùng hai ngón tay kẹp ra một viên gì đó tròn tròn, sau khi lau sạch vết dơ bao phủ bên trên, lộ ra một viên bảo châu kì dị hoa quang lưu chuyển!
Đàm Sâm cũng cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên, không xác định hỏi: "Đây là……… trân châu?" Không đúng a, trân châu không phải sinh trưởng ở bên trong trai ngọc sao?
Trạch Đằng bất ngờ không báo trước mà hôn một cái: "Tiểu Sâm! Thật tốt quá!"
Đàm Sâm ù ù cạc cạc, Trạch Đằng lại nói: "Lúc ta mới gặp ngươi không phải đã nói sao, vốn ta muốn tặng ngươi một hạt châu trừ tà khư bệnh, kết quả trên đường lại đánh mất……"
"Đây là cái hạt châu kia?"
"Đúng vậy! Ha ha, quả là chính xác như câu nói…….. Minh minh chi trung tự hữu thiên ý*!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!