Chương 42: (Vô Đề)

Chớp mắt đã qua một tuần quay phim quần quật.

Phân cảnh của đại mãng xà hầu hết đều được quay xong, Trạch Vũ cũng sắp nhận tiền lương rồi lên đường về nhà.

Hôm nay là lần cuối cùng hắn tham gia hỗ trợ quay phim.

Địa điểm: rừng nguyên sinh ngoại ô thành phố Cửu Tân; thời gian: tám giờ ba mươi phút sáng. Trạch Vũ đi theo sau đoàn làm phim lên núi, phía trước Chân Khải cùng mấy nữ diễn viên xinh đẹp một đường trêu đùa, tiếng cười nói vang vọng, quả thật là xuân phong mãn diện đắc ý dương dương. (vui tươi hớn hở, đắc ý dào dạt)

Bất quá rất nhanh gã sẽ cười không nổi.

Trạch Vũ có chút vui sướng khi người gặp họa nghĩ.

Sau khi lên tới đỉnh núi, mỗi người đều vào vị trí làm việc của mình, Trạch Vũ cũng im lặng đứng ở một bên chờ đợi truyền đạt mệnh lệnh cho đại mãng xà.

"Này." Chân Khải thừa dịp không ai chú ý liền đến gần bên cạnh Trạch Vũ một chút, ngữ khí có phần ái muội nói, "Cảnh cuối rồi, người cần phải hảo hảo phối hợp a, mạng của ta đều đặt trên người ngươi đó."

"Yên tâm đi," Trạch Vũ phá lệ nâng lên mi mắt cười với gã, từ trong túi xách lấy ra một tấm poster, "Có thể ký tên cho ta được không?"

Tim Chân Khải nhất thời đập nhanh rối loạn, tiếp nhận rồi xoẹt xoẹt ký tên mình lên trên, sau đó cố ý xoa xoa ngực nói: "Ngươi a, cười rộ lên thật đúng là…… Không nói không nói, ta đi quay phim trước, đúng rồi, đêm nay…….. Ân?"

Gã nháy mắt với Trạch Vũ, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng hiểu.

Trạch Vũ gật gật đầu: "Hảo, ta đi tìm ngươi."

Chân Khải thấy con cá rốt cục mắc câu, nguyên bản ôm tâm lý kính sợ khó hiểu đối với Trạch Vũ nhất thời biến mất không còn tăm hơi —— tiểu tử này nhìn qua là khối băng, kỳ thật cũng bất quá như thế thôi, gã chỉ tốn một tuần đã câu được vào tay, vốn dĩ còn tưởng rằng sẽ rất khó khăn chứ…….

Phân cảnh lần này giống như tái diễn lại một màn của nhiều năm trước, cảnh quay nhảy xuống vách núi.

Đại mãng xà của chàng nghệ nhân lang thang giang hồ bị một tên phú thương nhìn trúng, mà vô luận đối phương ra bao nhiêu tiền chàng cũng không chịu từ bỏ vật nuôi yêu quý, thương nhân lòng dạ hiểm độc dứt khoát nhất bất tố nhị bất hưu* (hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng), trước đoạt mãng xà sau đó lại thủ tiêu chủ nhân của nó. Một màn phải quay này chính là hình ảnh mãng xà thoát khỏi giam cầm anh dũng cứu chủ.

Mấy năm nay Chân Khải đóng không ít cảnh nhảy vực, hiện giờ đối với việc này đã quá thông thạo dễ dàng, hơn nữa gã hiện tại là minh tinh nổi tiếng, thiết bị an toàn khẳng định được chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, bởi vậy gã yên tâm thắt dây cáp an toàn, đứng ở vách đá chờ quay phim.

Trạch Vũ đứng phía sau gã cách đó không xa, đại mãng xà nằm trên vai Trạch Vũ, tê tê thè lưỡi.

Công việc chuẩn bị của đoàn làm phim trước khi quay hình làm lão Bạch bận đến sứt đầu mẻ trán, hắn chạy chậm tới đưa cho Trạch Vũ một chai nước khoáng, cười nói: "Đợi tới lúc Chân Khải nhảy xuống, Ban Ban liền từ bên này vọt qua quấn lấy gã, không thành vấn đề chứ?"

Trạch Vũ nắm chặt tay, do dự một chút nói: "Ân."

"Hảo, tôi biết cậu nhất định sẽ không sơ xuất!" lão Bạch vỗ vỗ bả vai Trạch Vũ, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng, biểu hiện của thiếu niên này được mọi người nhất trí công nhận, hắn cũng thực cảm kích lão Triệu để cử nhân tài này.

Trạch Vũ không được tự nhiên đảo mắt, im lặng không lên tiếng.

…….. nếu hắn thực sự làm thế, sẽ mang đến phiền toái cho đoàn làm phim đi.

Thế nhưng hắn không cố kỵ được nhiều như vậy, đây là cơ hội cuối cùng của hắn, cũng là báo ứng mà Chân Khải đáng phải chịu.

Chân Khải đứng ở vách núi sừng sững hít vào sâu một hơi, tiếp đó bỗng nhiên quay đầu lại cười với Trạch Vũ, tay ra hiệu Ok.

Thư ký trường quay gõ "Cạch" một tiếng, Chân Khải không chút do dự chạy về phía trước lấy đà, nhảy lên!

Nếu tiến hành dựa theo nội dung kịch bản, lúc này Ban Ban hẳn là giữa chừng lao tới, một nửa thân mình sít sao bám trên thân cây vươn ra trên vách đá, dùng đuôi quân chặt lấy Chân Khải đang rơi xuống.

Trạch Vũ lạnh lùng theo dõi thân ảnh gã, đầu ngón tay kéo căng, nhắm ngay cáp an toàn phúc chốc bắn ra!

Một đạo không khí sắc bén như dao bắn nhanh tới, cáp an toàn lập tức đứt đoạn, tiếp đó là tiếng hét chói tai đầy sợ hãi.

Phim trường một trận hỗn loạn không khống chế được, ai cũng không có chú ý tới thiếu niên thuần hóa xà bình thường vốn không cho người khác cảm giác tồn tại đã đi đâu.

*****

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!