Sáng sớm ngày hôm sau, khi nắng ban mai còn mờ nhạt, Đàm Sâm đã bị một trận mùi hương thức ăn câu dẫn tới mở mắt.
Hắn mơ mơ màng màng đem đầu chuyển hướng phòng bếp, còn suy nghĩ hôm nay Trạch Đằng sao lại chịu khó như vậy, kết quả sau khi thấy rõ ràng người nọ là ai, trong đầu Đàm Sâm "oong" một tiếng, nháy mắt thanh tỉnh!
Chỉ thấy một cậu thiếu niên nhỏ gầy mặc áo sơ
-mi rộng thùng thình không cân xứng với cơ thể, mái tóc đen huyền mềm mại thả dài sau gáy, hai chân thon dài tinh tế đứng ở phòng bếp không biết đang loay hoay làm gì —— không phải chính là em chồng nhà hắn sao?!
Thân thể gầy gò của thiếu niên làm hắn có chút hoảng thần, Đàm Sâm không phải dùng ánh mắt của người đồng tính luyến ái nhìn hắn, chỉ là cảm thấy rằng Trạch Vũ như vậy thực đúng là cảnh đẹp ý vui mà thôi.
……Bất quá ngu ngốc xà tỉnh lại sau đó sẽ không nghĩ vậy.
Trạch Đằng vừa thấy hai mắt vợ mình đều dính trên người Trạch Vũ, lại nhìn đến cách ăn mặc không biết xấu hổ kia của Trạch Vũ, lập tức xù lông: "Ngươi sao lại không mặc quần!"
Màng tai Đàm Sâm thiếu chút nữa bị chấn nát, tức giận quát: "Ngươi quên thời điểm ngươi vừa tới, mỗi ngày chạy qua chạy lại đều lõa thể, trần như nhộng!"
Đầu lưỡi Trạch Đằng như bị thắt gút: "Hắn, hắn cũng lõa a, vì cái gì người không giáo huấn hắn vậy thân ái à……."
Đàm Sâm lại liếc mắt đánh giá Nhị đệ, yên lặng nghĩ: nửa che nửa hở so với xuân quang toàn lộ (toàn bộ "cảnh xuân" đều lộ ra:)) thì dễ nhìn hơn, ngu ngốc này quả thực không hiểu chân lý nghệ thuật…….
Bất quá cho dù nhìn qua rất mê người, cũng không thể để cho em chồng nhà mình bán nude đi tới đi lui được.
Đàm Sâm nghĩ nghĩ, quyết định sang nhà Cận Tùng hàng xóm mượn hai bộ quần áo.
Lúc đó Cận Tùng đang gặm bánh mì cho bữa sáng, thấy Đàm Sâm đến nhà thì hết sức bất ngờ: "Đàm Sâm ca! Gần đây sao lại không thấy anh, công việc rất bận a?"
"Ân," Đàm Sâm gật gật đầu, "Tôi mới từ vùng khác về, hôm nào mời cậu qua nhà ăn cơm."
"Hảo! Em nhớ món ca
-ri bò anh làm muốn chết……." Cận Tùng cao hứng lôi kéo Đàm Sâm vào cửa, tầm mắt vừa chuyển, nhìn thấy một thiếu niên biểu tình mạc nhiên đứng sau hắn.
"Hey, vị này là?"
Đàm Sâm đổ mồ hồi, "Hắn là đệ đệ của Trạch Đằng, đến đây chơi vài ngày, quên mang theo quần áo thay giặt, cho nên trước muốn mượn cậu hai bộ đồ ngắn tay…….."
"Không thành vấn đề!" Cận Tùng dẫn Trạch Vũ vào phòng ngủ của mình, vỗ vỗ tủ áo rộng năm thước cao ba thước, "Hợp ý bộ nào thì cứ lấy đi đi, coi như tôi tặng cậu làm quà gặp mặt!"
Đàm Sâm nói: "Này không cần, hôm nay ra ngoài tôi sẽ mua cho hắn đồ mới, dùng xong rồi sẽ trả lại cậu."
Hai mắt Cận Tùng tỏa sáng, thừa dịp Trạch Vũ còn đang chọn quần áo đem Đàm Sâm kéo sang một bên, thần bí hề hề nói: "Anh hiện tại cùng Trạch Đằng ca……." Nói xong đem hai ngón tay cái đối vào nhau, ái muội loan loan, "Có phải hay không đã như vậy rồi?"
"Ngươi tiểu tử này, nói chuyện cứ úp úp mở mở."
"Ai, rốt cục có phải hay không? Lần trước y cầm bó hoa đi tìm anh, em vẫn chưa biết diễn biến sau đó thế nào……."
"Diễn biến sau đó? Cậu đang xem phim truyền hình hả?"
"Phim truyền hình cũng không có được diễn viên đẹp trai như mấy anh!"
Đàm Sâm bị cậu ta đeo cho cái nón hề, buồn cười giơ lên khóe miệng: "Nguyên lai cái chủ ý thối kia là cậu đưa ra, tôi nói Trạch Đằng như thế nào lại ăn mặc giống như ngưu lang vậy."
"Nói gì vậy? Hóa ra mắt thẩm mỹ của em giống ngưu lang a!" Cận Tùng bỗng nhiên sửng sốt, "Đàm Sâm ca, anh lảng tránh đề tài trọng yếu! Mau nói cho em biết hai người các anh hiện tại……"
Trạch Vũ thay xong quần áo, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Cận Tùng: "Cậu……"
Cận Tùng bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chòng chọc, không hiểu sao lại phát run phát rét trong lòng: "Tôi?"
"Cậu dựa gần chị dâu tôi quá, anh bạn nhỏ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!