Mười mấy giờ lộ trình, ngủ một chút, tâm sự chồng chất, bất tri bất giác cũng trôi qua.
Huyền Minh hình như buồn ngủ đặc biệt lợi hại, từ đầu tới cuối ngáy o o, nếu thời điểm Đàm Sâm xuống xe không đẩy hắn một phen, người này không chừng ngủ tới khi vào Mông Cổ luôn.
Sau khi xuống xe, Trạch Đằng đi trước cầm vé xe lửa đưa cho người người soát vé, Đàm Sâm nhìn nhìn Huyền Minh bên cạnh vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài, nhẫn lại nhẫn, chung quy vẫn không nhẫn xuống được, thấp giọng hỏi: "Huyền Minh, người có biết trên cổ tay ta là thứ gì không?"
Huyền Minh sửng sốt, ha ha cười nói: "Không có gì, chỉ là đeo chơi thôi, cũng không có hại."
Sắc mặt Đàm Sâm nghiêm túc: "Thỉnh không cần giả ngu."
Huyền Minh nhún nhún vai: "Này đối với người mà nói rất trọng yếu sao? Bất quá là tâm ý của cha mẹ thôi, người cứ an tâm nhận lấy đi."
Đàm Sâm cạn sạch kiên nhẫn, hơi ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: "Huyền Minh tiên sinh, này với ta mà nói phi thường trọng yếu!"
Huyền Minh bị bộ dáng nghiêm túc của hắn làm cho hoảng sợ, kinh ngạc qua đi, lập tức bày ra vẻ mặt phong lưu vô lại: "Muốn ta nói cho người cũng được, ngươi lấy cái gì trao đổi với ta?"
Đàm Sâm nhíu mày: "Ngươi muốn cái gì?"
Huyền Minh không có hảo ý cười cười, ngả ngớn kề sát bên tai hắn: "Hôn ta một chút?"
"……" Nếu đây không phải là người Trạch Đằng quen biết đã lâu, Đàm Sâm chắc chắn đã vung lên một quyền.
"Đùa thôi đùa thôi, đừng trưng ra bộ mặt như vậy," Huyền Minh ngữ khí vừa chuyển, dẫn theo vài phần thâm trầm vài phần trêu chọc, "Em dâu à, có một số việc biết ít một chút thì hạnh phúc hơn."
Đàm Sâm nhìn về phía hắn, còn muốn nói gì nữa, tầm mắt vừa chuyển đã thấy Trạch Đằng từ xa xa quay về.
"Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu*, cứ như vậy đi, chúng ta sau này còn gặp lại!" Huyền Minh tiêu sái hướng hắn ôm quyền, nếu không phải một thân tây trang, thật có vài phần võ lâm địa hiệp.
*Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu: non xanh không đổi dời, nước biếc còn mãi chảy. Ta đọc truyện thường thấy mấy bạn hay chào tạm biệt nhau bằng câu này.
Trạch Đằng không kiên nhẫn, phất tay: "Đi thôi đi thôi, đừng nói nhảm nữa!"
Huyền Minh cười cười, xoay người rời đi.
Chỉ còn lại có hai người, không khí đột nhiên có chút bế tắc.
Trạch Đằng chớp chớp nhãn tình, nghi hoặc vén tóc mai Đàm Sâm muốn thấy rõ ràng vẻ mặt của hắn: "Tiểu Sâm, làm sao vậy? Có phải Huyền Minh lại nói nhảm với ngươi?"
"Không sao, đường sá xa xôi có chút mệt mỏi mà thôi," Đàm Sâm ra vẻ tự nhiên vận động hai chân một chút, "Đúng rồi, nhớ nhắc ta trên đường về thuận tiện mua một chút gạo, hai ngày nay ăn toàn món ăn dân dã, nên đổi sang nếm chút món thanh đạm."
Trạch Đằng dù không có bãn lĩnh dò xét nội tâm như Trạch Vũ, nhưng ít nhiều cũng có thể phát giác tâm tình người yêu, "Tiểu Sâm, ngươi nếu có gì không vui nhất định phải nói cho ta biết."
"……Đã biết." Đàm Sâm mặc y nắm tay mình, dù sao tối như thế này cũng không ai thấy.
Vội vàng chạy tới siêu thị trước khi nó đóng cửa mua một chút thịt tươi và lương thực, Đàm Sâm cùng Trạch Đằng cuối cùng cũng về tới nhà. Đem túi du lịch ném vào một góc, hai người liền sửa soạn quần áo mặc ở nhà, chuẩn bị đi tắm rửa.
Xà yêu lần thứ N bị khóa ở ngoài cửa phòng tắm, y nghe trộm tiếng nước từ bên trong truyền ra một lát, tưởng tượng một phen bộ dáng Đàm Sâm đứng ở vòi sen, sau đó nuốt nước miếng đi vào phòng bếp nấu cháo.
Khi đi ngang qua túi du lịch, cước bộ Trạch Đằng đột nhiên dừng lại.
Y có chút kinh nghi nhìn chằm chằm cái túi căng phồng, nhíu mi, thăm dò kêu lên: "Lão Nhị?"
Khóa kéo "bá" một cái tách ra, lộ ra một cái đầu nho nhỏ của hắc xà.
Trạch Đằng biến sắc: "Ngươi sao lại ở đây?!"
Trạch Vũ bình tĩnh bò ra, hóa thành bộ dáng thiếu niên: "Ở nhà lâu lắm rồi, muốn đi ra ngoài tham quan chút." Nói xong đem nhà cửa Đàm Sâm đánh giá một lần, tự chủ trương chỉ vào sofa nói: "Ta có thể ngủ ở nơi này."
"Đây là nhà của ta!" Trạch Đằng sụp đổ rống to, "Ngươi muốn tới sao không chịu nói sớm?!" Y và Tiểu Sâm thật vất vả mới về tới thế giới của hai người, ai ngờ lại nhảy ra cái tiểu mao đầu! Bởi vậy Tiểu Sâm khẳng định sẽ không cùng y thân mật ở nhà! Ai tới bảo vệ hạnh phúc của y giùm a?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!