Chương 29: “Đại ca, hắn rất yêu ngươi.”

Sáng ngày hôm sau thái dương hiện lên rất sớm, Đàm Sâm thức dậy cảm thấy thần thanh khí sảng, cùng Trạch Đằng song song lấy quần áo thể thao mặc vào người.

Hai người ăn xong điểm tâm liền đón xe đi lên núi. Cách nhà càng gần, vẻ mặt Trạch Đằng có vẻ càng thêm vui sướng, Đàm Sâm bị cảm nhiễm bởi xà yêu, cũng không khỏi thả lỏng, bắt đầu tưởng tượng người nhà đối phương rốt cuộc là như thế nào.

……. Bất quá nghĩ tới nghĩ lui, Đàm Sâm đều chỉ có thể tưởng tượng ra bộ dáng bản thân bị một đám xà vây quanh = =.

"Trạch Đằng." hắn lắc lắc bả vai Trạch Đằng.

"Ừ?" xà yêu đang víu lấy cửa thủy tinh thần tình hoài niệm nhìn ngắm cảnh sắc quen thuộc này, Đàm Sâm kêu, y liền nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía người yêu của mình.

Đàm Sâm mỉm cười nói: "Ngươi nhớ nhà?"

Trạch Đằng sửng sốt, lập tức gãi gãi tóc: "Ngô…… có một chút, khi vừa mới rời khỏi còn không có loại cảm giác này đâu."

"Đây là tự nhiên mà," Đàm Sâm nghĩ tới gia hương đã lâu chưa quay về, cũng không nhịn được nhớ đến cha mẹ, "Lúc ở nhà thì muốn đi xa, đi xa rồi lại muốn về nhà."

Trạch Đằng bình định nhìn chăm chú Đàm Sâm một lúc, vui vẻ nói: "Tiểu Sâm, gia đình ngươi nhất định rất hạnh phúc."

"Ân." Đàm sâm tự hào gật đầu. Cha mẹ hắn và hắn không khác nhau là mấy, mẹ dịu dàng thiện lương, cha thì giống như là bằng hữu, ai cũng có một chút hài hước, nhưng Đàm Sâm quan hệ tốt nhất với cha mình, so với mấy đứa bạn cùng tuổi có thể nói là đặc biệt.

……Sau này, cũng dẫn Trạch Đằng về nhà mình đi.

Xe buýt chỉ chạy đến chân núi thì ngừng, Đàm Sâm trên cổ đeo máy chụp hình, trên lưng là túi du lịch, dắt ngu ngốc xà nhà hắn xuống xe.

Biển rừng rậm rạp xanh tươi mênh mông vô bờ, gió thổi thành âm hưởng xào xạc, âm thanh chim kêu suối chảy đan dệt thành một tiểu khúc êm tai. Khí trời núi non mát mẻ, Đàm Sâm đứng trên một vách đá thấp ngắm nhìn cảnh đẹp trước mặt, chỉ cảm thấy trong lòng như được mạnh mẽ gột rửa, ngay cả tâm tình cũng phấn chấn hẳn lên.

"Tiểu Sâm, ngươi xem cái cây bên kia." Trạch Đằng bỗng nhiên đưa tay che lấy mắt Đàm Sâm, lần nữa mở ra, Đàm Sâm kinh ngạc nhìn thấy một gốc đại thụ bao phủ bởi sương mù phát ra ánh sáng màu tím hồng, nhất thời chấn động đến nói không nên lời.

"Đi qua đó, có thể tới nhà của ta," Trạch Đằng hướng Đàm Sâm vươn tay, "Đến."

Đàm Sâm dừng một chút, đem tay mình đặt vào tay y.

Loại tư thái toàn tâm tín nhiệm này cực kỳ lấy lòng Trạch Đằng, y chặt chẽ nắm lấy năm ngón tay Đàm Sâm, cười rạng rỡ: "Yên tâm, bọn họ nhất định sẽ rất hoan nghênh ngươi!"

Đàm Sâm hít sâu, gật đầu: "Ân, đi thôi."

Hai người không phải đi theo tuyến đường du lịch bình thường, Trạch Đằng tránh đi các du khách khác, dẫn Đàm Sâm vượt qua mấy con sông nhỏ, sau đó đi đến rìa vách đá dựng đứng.

Đàm Sâm nhìn xuống dưới, chỉ thấy một mảnh rừng cây tươi tốt xanh thẫm sâu không thấy đáy, thâm thúy u ám, không khỏi sắc mặt tái nhợt: "Ngươi không phải muốn cho ta từ nơi này leo xuống chứ?"

"Đương nhiên không phải!" Trạch Đằng liên tục xua tay, "Ân…… ta mang ngươi đi xuống, bất quá Tiểu Sâm, ta phải biến trở về nguyên hình, ngươi……"

Đàm Sâm nhìn thấy bộ dáng do dự của y, nhất thời hiểu được là Trạch Đằng lo lắng cho mình sẽ sợ hãi, vì thế trấn an nói: "Ngươi biến đi, không cần băn khoăn ta."

Lời tuy nói vậy, nhưng tận mắt chứng kiến một người tỏa ra kim quang biến thành một mãng xà thật lớn, Đàm Sâm vẫn là không kìm được trái tim nhảy rộn.

Đây là lần đầu tiên Trạch Đằng ở trước mặt hắn hoàn toàn khôi phục nguyên hình.

Chiều dài của nó chừng hơn mười thước, thân mình thô to như thùng gỗ, vảy rắn màu vàng lợt như tinh thạch sáng lấp lánh ánh màu.

Xà yêu biến thân xong, cúi đầu như là đợi hắn lên tiếng, Đàm Sâm cẩn thận sờ sờ vảy rắn nhẵn bóng lạnh lẽo của nó, thấp giọng nói: "Đây vốn là bộ dáng của ngươi……"

Trạch Đằng gật gật đầu, thấy Đàm Sâm cũng không có ý tứ chán ghét hay sợ hãi, rốt cục triệt để thả lỏng, lấy lòng thè lưỡi ra cọ cọ mắt hắn, "Tiểu Sâm, lên trên lưng ta đi."

Đàm Sâm nuốt nuốt nước miếng, tay chân đồng thời phối hợp mà trèo lên.

Trạch Đằng vì phòng ngửa hắn trượt, nhẹ nhàng đảo đuôi vòng lấy Đàm Sâm đặt lên trên đó, lúc này mới vặn vẹo thân thể to lớn trườn xuống dọc theo vách đá.

Một người một xà xuyên qua rừng cây lâu năm đi sâu vào trong, Đàm Sâm điều khiển vật cưỡi uy phong lẫm lẫm, cảm giác vừa mới lạ lại kích thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!