Bất tri bất giác bước vào giữa tháng 8, thời tiếc càng lúc càng oi bức, mặc dù ngồi ở nơi râm mát không hoạt động, chẳng bao lâu cũng sẽ khó chịu xuất ra một thâm mồ hôi ướt đẫm.
Xà yêu không biết nghe ở đâu nói rằng dùng điều hòa thời gian dài sẽ dẫn đến một số chứng bệnh, vì thế càng bám dính lên người Đàm Sâm trầm trọng hơn để làm máy lạnh di động. Đàm Sâm mới đầu còn ngại y phiền, bất quá một thời gian sau, cảm thấy người này đúng là dùng được, vừa tiện lợi lại bảo vệ môi trường, còn có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ, quả thực so với điều hòa tốt hơn, vì thế ngầm thừa nhận hành vị bám dính như kẹo dẻo của Trạch Đằng.
Hôm nay Chu Nam trên cổ vắt cái khăn đi vào, vừa lau mồ hôi vừa đem văn kiện mới lấy từ chỗ khách hàng đặt lên bàn làm việc của Đàm Sâm, sau đó thỏa mãn khen ngợi: "Đàm tổng, không phải tôi nói, cả công ty kể ra chỉ có văn phòng ngài là thoải mái nhất, rõ ràng không bật điều hòa, nhưng làm sao một chút cũng không nóng a?"
Trạch Đằng dựng thẳng lên một ngón tay: "Đây là bí mật ~"
Chu Nam: "……"
Đàm Sâm đem văn kiện xem xét một lần, nói: "Cơ bản không có vấn đề, dựa vào trình tự trước kia là có thể làm được —— đúng rồi Tiểu Chu, ngày mai tôi và Trạch Đằng đi ra ngoài một chuyến, đại khái cần vài ngày, chuyện công ty liền phiền cậu và Lương quản lý đảm đương, có việc gì có thể điện thoại liên hệ với tôi."
Chu Nam vừa lòng đáp ứng: "Không thành vấn đề Đàm tổng, hẳn rồi!"
Nói xong ánh mắt cùng lúc dạo qua một vòng Đàm Sâm và Trạch Đằng, lại sáng tỏ cười nói: "Hắc, thứ lỗi tôi lắm mồm hỏi một câu, hai người các anh dự định ra ngoài du lịch sao?"
Đàm Sâm gật gật đầu, lại lắc đầu: "Cũng không tính, tôi đi sang vùng khác thăm cha vợ."
Khóe mắt Chu Nam giật giật: "……"
Nguyên quán Trạch Đằng cách thành phố này hai tỉnh, nói gần không gần nói xa cũng không tính quá xa. Đàm Sâm vốn định đi máy bay, nhưng suy đi tính lại, Trạch Đằng không có hộ khẩu nên không mua vé máy bay được, hai người đành phải chuyển sang chiến đấu với xe lửa. Cũng may hiện tại không phài thời điểm đặc biệt, cùng không yêu cầu phải khai rõ danh tính, Đàm Sâm rất thuận lợi đặt được hai tấm vé giường nằm.
Lại nói, chuyện vận động như leo núi này nọ dường như đã cách hắn thật xa xôi, sau này công việc Đàm Sâm rất bận rộn, ngay cả thời gian đến phòng tập thể thao cũng không có. Hắn hổn hà hổn hển lục lọi từ đáy rương mấy thứ đồ trang bị, hồi tưởng lại cảnh tượng xinh đẹp trên đại sơn cây xanh nước biếc, đáy lòng thật là có chút hoài niệm hướng về.
Trạch Đằng chưa từng đi xe lửa, nghe Đàm Sâm miêu tả một chút liền cảm thấy được rất thú vị, cả bộ tối đều là bộ dáng nóng lòng muốn thử, hồ hởi cả lên.
Đàm Sâm lau chùi đôi giày đã lâu mình không đi, nhịn không được mỉm cười nói: "Nhà ngươi cách nhà ta xa như vậy, ngươi lúc trước rốt cuộc là như thế nào tìm được ta?"
Trạch Đằng gãi gãi tóc: "Vừa đi……vừa tìm, tìm rất lâu."
Động tác trên tay Đàm Sâm dừng một chút, nhưng mắt nhìn về phía y.
"Ta vốn nghĩ, nếu tìm không thấy thì cứ tìm thêm nữa, thẳng đến có thể giáp mặt với ngươi nói tiếng cảm ơn," Trạch Đằng lộ ra biểu tình thoải mái từ đáy lòng, mở ra hai tay gần như thành kính mà ôm lấy Đàm Sâm, "Cũng may ta tìm được ngươi…… Thật tốt quá."
Y cảm kích nói năng lộn xộn vội vàng cũng không được lão thiên gia giúp đỡ, Đàm Sâm tuy rằng cảm thấy hắn ngốc nghếch, nhưng trong lòng cũng không phải không cảm động.
Vì thế tầm mắt chạm vào nhau, đưa tình giằng co, lại là một nụ hôn ôn nhu.
*****
Sáng sớm ngày kế, Đàm Sâm mang theo hành lý cùng Trạch Đằng đi đến nhà ga.
Thông qua quầy soát vé, đi lên xe lửa, tìm được toa xe của mình, đem hành lý nhét xuống dưới giường, sau đó hai người liền sóng vai ngồi ở trên giường chờ xe lửa xuất phát.
Trạch Đằng hưng trí bừng bừng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tiểu Sâm, xe này thật dài!"
"Bởi vì phải chở rất nhiều người, đương nhiên phải dài," đàm sâm lấy ra hai chai nước khoáng, "Này."
Không bao lâu, lại có hai cô gái cười nói líu ríu đi vào, nhìn qua có vẻ là sinh viên.
Trên đường gặp mặt cũng là duyên phận, Đàm Sâm liền hào phóng chào hỏi các nàng.
Nữ học sinh vừa nhìn thấy Trạch Đằng, ánh mắt liền thẳng: "Anh, các anh hảo……"
Trạch Đằng vẫy vẫy tay: "Các ngươi cũng hảo."
Sau đó song phương không nói chuyện với nhau nữa.
Giường trong toa xe lưu lại vị đạo kỳ quái, Đàm Sâm bình thường yêu sạch sẽ, không thể chịu được hoàn cảnh này, vì thế môt mực nhắm mắt dưỡng thần, Trạch Đằng thủy chung dán dính lấy hắn giúp hạ nhiệt độ, cũng vô tâm để ý phản ứng của hai cô gái đối diện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!