Chương 19: (Vô Đề)

Da đầu Đàm Sâm căng ra, trợn mắt há mồm mà nhìn hai chân Trạch Đằng giống như người bị rút gân, "bá" một tiếng kéo dài hơn hai lần nguyên bản, tiếp theo xoắn lại một khối biến thành cái đuôi rắn thật lớn; mà thân trên của y vẫn còn duy trì bề ngoài nhân loại, bộ dáng quỷ dị này quả thật khiến kẻ khác không rét mà run.

Hai chân Đàm Sâm không tự chủ được mà nhũn ra, nhân tiện lui về phía sau, đặt mông ngồi xuống giường.

"Tiểu Sâm đừng nhìn…….." Trạch Đằng nghiêng ngả lảo đảo muốn rời khỏi tầm mắt Đàm Sâm, nhưng trọng lượng y quả thật quá lớn, trong lúc bối rối, cái đuôi dài vĩ đại kia "bang" một cái quét qua bàn trà làm nó văng vào tường, thanh âm gần như đinh tai nhức óc.

Tuy rằng bọn họ ở chung cũng được một thời gian, nhưng Trạch Đằng trong mắt Đàm Sâm hoặc là người hoặc là xà, dần dà hắn cũng quên mất sự thật người này là yêu quái, nhưng đêm nay hình dạng Trạch Đằng bán nhân bán xà thình lình xảy ra cứ như vậy kinh tâm động phách xuất hiện trước mặt hắn, vô luận Đàm Sâm ám thị bản thân như thế nào, vẫn là nhịn không được cảm thấy có chút…….. kinh sợ.

Biểu tình sửng sốt khó tin của Đàm Sâm vừa rồi như một lưỡi dao cay nghiệt khắc vào trong đầu Trạch Đằng, xà yêu cái mũi cay cay, không dám lộn xộn nữa, cuộn lại cái đuôi thu vào góc tường, chui vào trốn sau bức màn.

Hai người đều ngừng hô hấp, không khí ngưng trọng giống như là chờ đợi tuyên án. Thật lâu sau đó, Đàm Sâm cảm thấy cơ thể không còn cứng ngắc nữa, mới hít vào mấy hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra. Đem động tác này lập lại mấy lần, hắn cảm thấy mình có thể đối mặt bộ dáng bán nhân bán yêu của Trạch Đằng, liền đứng lên đi vào phòng khách, mở đèn treo, đối bóng đen tròn tròn đang run rẩy phía sau bức màn nói: "Xuất hiện đi."

Bóng đen dừng một chút, thật cẩn thận thò đầu ra.

Mắt Trạch Đằng cực kỳ sáng, giống như đèn pha chiếu xuống hai luồng sáng lóa mắt kim sắc bản thạch. Đàm Sâm tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn như trước nhịn không được vì khoảnh khắc dung mạo y ló ra mà sợ sệt.

Biểu tình này đọng lại trong mắt Trạch Đằng, trong lòng y là một mảnh ảm đạm. Bi thương thúc giục xà yêu lặng lẽ lui về, giọng buồn nói: "Ngươi nhanh đi ngủ đi, ta đợi ở chỗ này, sẽ không quấy rầy ngươi……."

Đàm Sâm dừng một chút, "Sách" một tiếng mạnh, dứt khoác bước nhanh qua xốc lên bức màn!

Bởi vậy, cả hình dáng xà yêu đều chói lọi phơi bày trước mặt hắn, mặt Trạch Đằng thoáng cái cứng đờ, luống cuống tay chân kéo lấy bức màn che lại: "Không nên nhìn, sẽ dọa đến ngươi!"

"Một đại nam nhân hơn hai mươi tuổi như ta, sẽ bị bộ dáng này của ngươi dọa sao?!" Đàm Sâm tức giận chọt vào ót y, "Giả bộ đáng thương cho ai xem a? Có thể dài ra đuôi rắn thì như thế nào, ta nhận thức ngươi lâu như vậy, ngươi đối ta ngay cả chút tin tưởng cũng không có?!"

Trạch Đằng kinh sợ xua tay: "Có có có……. Nhưng mà ta……"

"Đừng nhưng nhị gì hết, đứng lên!" Đàm Sâm giữ chặt cánh tay y giúp nâng y lên, Trạch Đằng không dám phản kháng, theo lực đạo của hắn mà đứng dậy.

Đàm Sâm bắt buộc bản thân dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn lại nửa thân dưới của Trạch Đằng, không thể không nói hành động này của hắn hiểu quả cực lớn, không bao lâu Trạch Đằng liền thả lỏng tâm trạng, cũng không còn khẩn trương như vừa nãy nữa, thời điểm Đàm Sâm vươn tay ra cho y, y chỉ hơi do dự một chút liền gắt gao cầm lấy tay người trong lòng, vẻ mặt thỏa mãn hạnh phúc giống như là trẻ nhỏ được ăn mật đường.

Trong lòng Đàm Sâm đột nhiên mềm nhũn, dùng động tác mềm nhẹ nhất trước đây chưa từng có dẫn y trở lại phòng ngủ, cũng ý bảo xà yêu ngồi lên trên giường.

Trạch Đằng thủ sủng nhược kinh: "Tiểu Sâm, ngươi đây là…..?"

*thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà đâm ra lo sợ.

"Ưu đãi đặc biệt, hôm nay cho phép ngươi ngủ giường." Đàm Sâm phụng phịu không thèm nhìn tới khuôn mặt hớn hở ngốc nghếch của y, nhấc chăn phủ lên hai người.

Trạch Đằng quả thật không thể tin được mình lại có vận may như vậy, nguyên tưởng rằng Tiểu Sâm sẽ chán ghét hoặc là sợ hãi ngoại hình bất nhân bất quỷ của y, nhưng không ngờ đối phương cư nhiên rất bình tĩnh, quả thực làm y kinh hỉ vạn phần!

"Tiểu Sâm." Trạch Đằng khe khẽ dựa sát vào y một chút, thấy Đàm Sâm không có phản đối, liền đánh bạo nghiêng người sang ôm hắn, cái đuôi phía dưới bên ngoài chăn sung sướng lắc lư hai cái.

Chân Đàm Sâm cùng làn da trơn trượt lạnh lẽo của xà kề cận nhau, nhịn không được hơi hơi co rúm lại, nhưng người này…… Không, yêu quái này đối hắn cũng không có ác niệm gì, hắn cũng không muốn làm cho đối phương cảm thấy bất an.

"Ngươi thật sự không chán ghét ta như vậy?" Trạch Đằng hiện tại giống như là đang cầm cái bánh ngọt, rất muốn ăn lại không dám hạ miệng.

"……. Ngươi phiền quá nha!"

"Nga, ta không phiền ngươi nữa……" Trạch đặng vội vàng im tiếng.

Phòng ngủ nho nhỏ khôi phục im lặng, một lát sau, Trạch Đằng nghĩ rằng Đàm Sâm đã ngủ.

Trong lòng y dâng lên một mảnh hỉ nhạc an bình khó nói nên lời, thạt muốn cứ như vậy ôm lấy người yêu dấu cho đến vĩnh viễn.

Đáng tiếc ý dâm vừa mới nổi lên trong đầu xà yêu, Đàm Sâm liền quay đầu trừng mắt nhìn mình.

Trạch Đằng rung mình một cái liên tục xua tay: "Ta tat a chỉ là nghĩ một chút, ta cái gì cũng chưa làm!"

Đàm Sâm mờ mịt nói: "Ngươi nói cái gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!