Chương 16: (Vô Đề)

Trong đầu Đàm Sâm chỉ có ba chữ: thật phiến tình.

Xà yêu ngốc nghếch không biết từ nơi nào học được những điềm (ngọt) ngôn này……… Không, toan (chua) ngôn toan ngữ, khiến cho hắn cư nhiên không hạ thủ được.

Theo như y nói có vẻ giống như mình đang thẹn thùng giận dỗi , thật sự là giảo hoạt mà = =

Trạch Đằng thực hưởng thụ yên bình cùng Đàm Sâm ngẩn ngơ một chỗ, dọc theo đường đi cũng không tái tranh cãi ầm ĩ, chỉ là vô cùng thân thiết kề bên tóc hắn, sờ sờ cọ cọ trên mặt, thật không có làm ra hành động gì quá phận.

Loại ấm áp này vẫn duy trì liên tục cho đến khi hai người về nhà, khi Trạch Đằng chuẩn bị xuống xe, mới đột nhiên đại kinh thất sắc nói: "Không xong!"

Đàm Sâm nhướng nhướng lông mi: "Làm sao vậy?"

Trạch Đằng lo lắng nói: "Bộ quần áo hôm nay ta mặc là Cận tùng cho ta mượn! Ta để nó lại bên ngoài!"

Đàm Sâm hơi sửng sốt, rốt cuộc nhịn không được gập tay lại đập ót Trạch Đằng một cái: "Chỉ biết gây chuyện cho ta!"

Trạch Đằng không dám ngẩng đầu đối diện hắn: "Ta nhất thời tình thế cấp bách thôi, ai khiến cơm thừa đối với ngươi tâm hoài bất quỹ (để trong lòng)……"

Tuy rằng đã đánh mất quần áo, nhưng Trạch Đằng cứu thoát hắn ra khỏi uy áp của Thịnh Minh Hiên là sự thật, vì thế Đàm Sâm quyết định lần này chừa lại cho y một đường…..

"Mất thì cũng mất rồi, hôm nào ta mua bộ mới bồi cậu ấy," nói xong cởi áo khoác đưa cho Trạch Đằng, bất mãn than thở: "Về sau khi đi ra ngoài không cần đổi tới đổi lui, tránh trục trặc tự làm khổ mình."

"…….. Nga." Trạch Đằng cầm quần áo Đàm Sâm, nghĩ nghĩ, vẫn là kiên quyết nói: "Tiểu Sâm, ta không hối hấn hôm nay cắn y, dù cho ngươi cho……ta thêm một cơ hội nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy."

Đàm Sâm không phản bác.

Bởi vì lúc ấy chính hắn cũng rất muốn đẩy Thịnh Minh Hiên ra, chẳng qua suy cho cùng hai người giao tình sâu, hắn muốn lưu lại thể diện cùng tình cảm nên không muốn làm như vậy mà thôi.

……

Đàm Sâm trầm mặt một hồi, thản nhiên nói: "Chuyện của ta ta sẽ xử lý, ngươi không cần nhúng tay vào."

Trạch Đằng gọi "Tiểu Sâm", giữ chặt tay hắn.

Xúc cảm lạnh lẽo khiến Đàm Sâm phản xạ có điều kiện nghĩ muốn rút tay về, nhưng Trạch Đằng lại thoáng dùng chút khí lực, Đàm Sâm nói cho cùng vẫn là phàm nhân, không có khả năng giãy ra, vì thế ngẩng đầu trừng Trạch Đằng một cái.

Cái trừng mắt này của hắn bất quá chỉ là động tác theo bản năng, trên thực tế nửa điểm uy lực cũng không có, nhưng Trạch Đằng vẫn là giảm khí lực buông ra tay hắn, thùy hạ mi mắt nhẹ nhàng cười cười.

Xà yêu cười đến có chút gượng ép, Đàm Sâm chưa từng nhìn thấy qua loại biểu cảm này trên mặt y, nhất thời không khỏi giật mình.

"Y bính ngươi, ta mất hứng, Tiểu Sâm."

Đàm Sâm nhíu mày: "Ta cũng không phải vật sở hữu của ngươi."

Trạch Đằng đương nhiên nói: "Thế nhưng ta thích ngươi a."

"……." Cùng yêu quái nói chuyện tình cảm là việc rất thương cảm, Đàm Sâm quyết định không để ý đến.

"Cho nên ta mang ngươi đi tắm rửa đi!" Trạch Đằng nhãn tình sáng lên, một tay ôm Đàm Sâm vào phòng tắm, cẩn thận đặt lên bồn tắm lớn.

Đàm Sâm tưởng rằng y lại muốn làm ra hành vi "Quấy rối" gì, vừa muốn mở miệng trách cứ, đã thấy Trạch Đằng thành thật lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Hắn ngồi đờ đẫn vài giây, bỗng nhiên nghĩ ——

- nếu vừa rồi người ở trước mặt mình là Thịnh Minh Hiên………..

Đàm Sâm lắc lắc đầu, ngay cả tưởng tượng hắn cũng vô pháp tiếp thu bộ dáng Thịnh Minh Hiên ôm lấy hắn một đường chạy như điên.

Đêm đó Trạch Đằng đương nhiên là cùng Đàm Sâm chen chúc ngủ chung một chỗ, y hưởng qua ngon ngọt, sẽ không nguyện lại ủy khuất mình ngủ ở hộp chứa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!