Tô Bửu Điền nói ra mức độ nghiêm trọng của tình hình.
Dù sao thì mọi người trên khắp đất nước đang chờ đợi trước TV.
Vô số cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào TV, chờ Lạc Tú xuất hiện.
"Chờ thì chờ, cũng không phải tôi bảo bọn họ chờ.
" Lạc Tú nói, Tô Bửu Điền nghẹn một lúc lâu mà không trả lời lại được.
Phải mất một lúc lâu sau Tô Bửu Điền mới nói chuyện qua điện thoại.
"Theo lý là thế, nhưng cậu có đến hay không?"
"Mà hiện tại cả nước đều đang mong chờ, bên núi Thanh Thành cũng đang chờ đợi.
"
"Để bọn họ chờ thêm hai giờ, tôi còn có việc phải xử lý.
" Lạc Tú trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi Tô Bửu Điền sững sờ trong ba phút, cuối cùng ông ta bất lực đặt điện thoại sang một bên, sau đó nhấc một chiếc điện thoại khác và gọi điện, bảo người bên kia báo thông báo đợi thêm hai tiếng nữa.
E rằng chuyện dám để cho cả nước chờ đợi như vậy, tìm khắp cả nước cũng chỉ có một người là Lạc Vô Cực thôi.
"Haiz, ai bảo người ta là Lạc Vô Cực chứ?" Tô Bửu Điền thở dài một hơi và cười gượng.
Ai có thể nghĩ rằng chàng trai trẻ mà ông ta mời đến Vịnh Bàn Long lại là một vị Phật lớn như vậy chứ?
Có thể gây ra một cơn bão lớn như vậy ở trong nước.
Đương nhiên, Lạc Tú không nhìn thấy nụ cười gượng gạo của Tô Bửu Điền, đã đến giờ ăn trưa, Lạc Tú đi thẳng về phía căn tin.
Ở đây cung cấp dịch vụ ăn uống, hơn nữa còn có phong cách đồ ăn của các quốc gia khác nhau, vì vậy đại đa số mọi người sẽ chọn đến căn tin ăn cơm.
Dù sao ở nước ngoài, được ăn món ăn của nước mình cũng là một loại may mắn.
Căn tin tuy không sang trọng lắm nhưng cũng khá lớn.
Lạc Tú chọn một cửa sổ Ẩm thực Hoa Hạ, gọi món, rồi bưng khay đi tới một chiếc bàn trống.
Du sinh viên Hoa Hạ ở đây cũng không ít, kỳ thật nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rõ là đến từ quốc gia nào, đương nhiên cũng có rất nhiều người nguyện ý nếm thử các món ăn của quốc gia khác.
Chỉ là chi phí ở đây vẫn còn khá đắt đỏ, Lạc Tú đã mua một phần cơm và rau, giá hơn 50 nhân dân tệ.
Chỉ là Lạc Tú vừa mới ngồi xuống, Dư Mộng Đình cũng bưng một cái đĩa đi tới, Đường Hạo đi theo phía sau.
Hai người cũng không để ý Lạc Tú có đồng ý hay không, trực tiếp ngồi cùng chỗ với Lạc Tú.
"Làm sao vậy? Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Đường Hạo cười khẩy, anh ta còn tưởng rằng tối hôm qua Lạc Tú không bắt được xe taxi, bị đông cứng ở sân bay cả đêm.
Lạc Tú không thèm để ý đến Đường Hạo, mà đưa mắt về phía cửa.
Bởi vì có rất nhiều thanh niên tuấn tú đi vào, có người còn đeo kính râm.
Hơn nữa, những người trẻ tuổi kia đều ăn mặc sang trọng, nhìn qua thôi cũng biết là loại không giàu cũng quý, hiển nhiên là một đám phú nhị đại.
Nhóm người này vây quanh một người phụ nữ và đi thẳng đến căn phòng riêng sang trọng nhất trên lầu của căng tin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!