Vạn Dương Quân khoanh tay, ngạo nghễ đứng ở nơi đó, râu tóc bạc trắng mái đầu, nhìn cũng phải tầm bảy tám chục tuổi, nhưng mặt mày vẫn hồng hào, căn bản không thể đoán ra tuổi thật.
Ông ta mặc một bộ trường bào thời dân quốc màu xanh đen, chân mang đôi giày vải màu đen, đứng sừng sững trên lôi đài, bộ dạng trông rất có khí phách của bậc cao thủ giang hồ.
Cộng thêm đôi mắt lóe sáng như sấm chớm, vô cùng dọa người!
"Hôm nay lão phu tới đây chỉ để nói một câu, đó chính là báo cho các vị đang ngồi đây rằng, từ này về sau, Tân Châu sẽ do Vạn Dương Quân ta đây định đoạt!"
Giọng nói của Vạn Dương Quân không lớn, nhưng mỗi một người ngồi đây đều có thể nghe thấy rõ ràng rành mạch.
"Tên già khọm kia, ông nói ai phải nghe lệnh của ông cơ? Ông tưởng Ngũ Gia thật sự sợ ông sao?"
Một ông cụ vừa gầy vừa lùn thình lình đứng lên, chĩa súng vào người Vạn Dương Quân.
Dù chút thủ đoạn mà Vạn Dương Quân mới để lộ ra kia đã đủ khiến mọi người kinh hãi, nhưng vẫn còn rất nhiều người không phục.
Bởi vì, có nhiều người vẫn cho rằng, có lợi hại tới đâu đi nữa thì còn có thể mạnh hơn súng đạn sao!
Ông cụ vừa gầy vừa lùn kia cũng là một người nóng tính, trực tiếp bóp cò… pằng pằng pằng!
Vừa nổ súng là bắn liền ba phát.
Nhưng, trước khi tiếng súng đầu tiên vang lên, cơ thể Vạn Dương Quân bỗng tỏa ra một vòng hào quang, khi ba viên đạn bắn vào người Vạn Dương Quân, tia lửa tóe ra khắp nơi, mà viên đạn cũng bị dội ngược lại.
"Thiên hạ võ công, duy kiên bất phá!" Vạn Dương Quân cười lạnh một tiếng.
"Shhhh!" Đám đông dưới đài lập tức hít sâu một hơi, có nhiều người còn sợ tới nỗi không dám trợn mắt há miệng.
Trên đời này thật sự có người có thể tay không đỡ đạn ư?
"Nếu không phải hôm nay được tận mắt chứng kiến thì ai mà tin chứ?"
Mà khi tên Ngũ Gia kia nả thêm một phát súng nữa, Vạn Dương Quân bỗng giơ tay ra, sau đó xòe bàn tay, một viên đạn đang nằm yên trong lòng bàn tay.
Ngay cả viên đạn cũng đỡ được?
Đây còn là người sao?
Ngũ Gia biến sắc, vừa định thực hiện động tác kế tiếp thì Vạn Dương Quân đã cong ngón tay, búng viên đạn về phía Ngũ Gia.
"Vụt!" Viên đạn đâm xuyên vào trán Ngũ Gia, ông ta chậm rãi ngã xuống bất, trên mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm kinh ngạc.
Dưới đài lặng ngắt như tờ, không còn ai dám đứng lên chống đối.
Tuy không một ai trong số những ông lớn này là loại người hiền lành, nhưng cũng không có ai là không sợ chết!
Nếu mới nãy, cái chiêu mà ông ta dùng khi vừa lên sân khấu là để khiến mọi người khiếp sợ, vậy thì giờ phút này ông ta là đang giết gà dọa khỉ, uy hiếp mọi người.
Cái người gọi là Ngũ Gia kia cũng được xem là một nhân vật có thể hếch cằm Tân Châu, bây giờ lại chết thảm như vậy, hơn nữa trước lúc chết còn không có cơ hội cất tiếng kêu la.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều cảm thấy tê tái cả da đầu, không rét mà run.
"Sợ là hôm nay không qua nổi ải này rồi." Diệp Kính Bình nở nụ cười khổ, mặc dù có Lạc Tú ở đây, nhưng chỉ một cái búng kia cũng đủ để Diệp Kính Bình nhận ra bên mình không có bao nhiêu phần thắng.
"Người trẻ tuổi kia có thể đấu lại không?" Vẫn còn người ôm hy vọng, nhưng lại lập tức cảm thấy đó chỉ là ảo tưởng.
Dù sao đối phương quá mạnh.
Một người trẻ tuổi có giỏi thì cũng có thể giỏi tới cỡ nào chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!