"Ồ?" Lạc Tú hơi nhướng mày.
"Anh bạn, nếu anh bằng lòng để lại tảng đá thì mọi chuyện đều dễ nói.
Nếu anh không chịu để đá lại thì cứ đợi cảnh sát đến đây, phát hiện chỗ anh có gì đó phạm pháp, như vậy anh bạn có thể sẽ gặp rắc rối đấy." Thạch Vương cười khẩy, anh ta đã sớm có tính toán rồi.
"Là sao?" Lạc Tú cũng rất tò mò, rốt cuộc Thạch Vương muốn làm gì.
"Viên đá vừa rồi tôi tặng cho người bạn kia là do tôi đã tỉ mỉ chọn lựa.
Nếu người bạn kia đánh nát viên đá đó chắc là sẽ phát hiện bên trong có thứ rất thú vị, bột màu trắng!" Thạch Vương dựa vào đầu xe, có vẻ khá ung dung.
"Nhân tiện nhắc cho anh bạn nhớ, viên đá đó có dấu vân tay của cô gái kia.
Khi tôi giao viên đá đó có đeo găng tay."
"Thế nào? Chờ cảnh sát tới, hay là dạy bảo cái gì, anh bạn tự mình lựa chọn đi." Thạch Vương đã có âm mưu từ sớm.
Sao anh ta có thể dễ dàng để người khác lấy đi nguyên liệu trị giá một trăm triệu đó cho được?
Vì vậy, viên đá đã đưa cho Hạ Linh Lung đã bị động tay động chân.
Đó không phải là đá thật mà bên trong đã cất giấu ma túy.
Hơn nữa khi đưa nó cho Hạ Linh Lung, anh ta đã đeo găng tay.
Dấu vân tay của Hạ Linh Lung đã để lại trên đó.
"Như thế nào? Suy nghĩ rõ ràng chưa?" Thạch Vương cười khoái trá nhìn Lạc Tú, như đang chờ Lạc Tú khuất phục.
Vốn dĩ Lạc Tú còn có hứng thú, nhưng vừa nghe thấy kỹ xảo vụng về như vậy, Lạc Tú đột nhiên mất hứng.
"Mặc dù anh được gọi là Thạch Vương, nhưng tôi cảm thấy vận may của anh có thể hơi tệ một tí." Lạc Tú hừ lạnh một tiếng, cảm thấy tên này đúng là xui xẻo đến tận nhà.
"Anh có ý gì?" Thạch Vương cảm thấy có gì đó không thích hợp, biểu hiện của Lạc Tú quá bình tĩnh.
"Chờ cảnh sát tới thì sẽ biết." Lạc Tú lắc đầu cười, không giá họa ai lại đi giá họa lên đầu Hạ Linh Lung, tên này đúng là đủ ghê gớm thật.
"Anh bạn, anh cần phải suy nghĩ rõ ràng đi, giấu ma túy không phải là chuyện tầm thường đâu." Thạch Vương đứng thẳng, chỉ tay về phía Lạc Tú, hung dữ đe dọa.
"Không sao đâu." Lạc Tú ngồi trở lại xe, tỏ vẻ "thế nào cũng được".
"Được, tôi trái lại muốn xem anh kết thúc mọi chuyện như thế nào?" Thạch Vương dường như đã hoàn toàn dự định phải trị Lạc Tú rồi.
Tiếng còi xe cảnh sát nhanh chóng vang lên, hơn nữa người đến không chỉ có mấy người mà là một đại đội cảnh sát vũ trang.
"Ai đã gọi cảnh sát?"
"Đồng chí cảnh sát, là tôi đã báo cảnh sát.
Trong tay đám người này có bột trắng, ngay trong cục đá trong tay cô gái kia." Thạch Vương cười khẩy chỉ vào người trong xe nói.
"Tôi đã nói là anh sẽ hối hận mà." Thạch Vương bước tới cửa kính xe, nói nhỏ với Lạc Tú.
"Bắt anh ta lại cho tôi!" Trong xe đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, sau đó Hạ Linh Lung đen mặt bước xuống xe.
"Sĩ quan Hạ?" Trong đám cảnh sát vũ trang có người quen biết Hạ Linh Lung, dù sao đó cô ta cũng là hoa khôi cảnh sát mà!
"Sĩ quan Hạ?" Thạch Vương ngây ngẩn cả người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!