Chương 28: Tranh Giành Đàn Ông

Lời nói đơn giản và ngắn gọn của Lạc Tú đã khiến tất cả những người đang chờ xem kịch hay không kịp trở tay.

Dường như mọi người đang chuẩn bị xem một vụ cướp, ai ai cũng đều chờ người bị cướp phản kháng, sau đó sống chết cũng không chịu móc tiền ra.

Như vậy mới kịch tính.

Nhưng không ngờ đối phương lại nhanh gọn lẹ lấy ngay cái ví ra giao cho kẻ cướp rồi nó: "Nè, cầm lấy đi."

Như vậy thì sao còn thấy được trò cười của Lạc Tú chứ?

Tình hình có vẻ không đúng rồi.

Trương Thục Phi sững sờ đứng ngây ra đó, vẻ mặt như không thể tin được, cô ta cũng cảm thấy không đúng, không ngờ Lạc Tú lại nói đồng ý một cách dễ dàng như vậy.

Vốn dĩ theo hiểu biết của Trương Thục Phi, nếu cô ta nói lời chia tay với Lạc Tú thì nhất định Lạc Tú sẽ khóc lóc và hỏi tại sao?

Anh sẽ nắm tay cô ta và cầu xin đừng chia tay.

Sau đó cô ta đứng trên cao nhìn anh với vẻ trịch thượng, giọng điệu lạnh lùng và cao ngạo, đạp anh mấy đạp rồi nói rằng đối phương không xứng với mình.

Hơn nữa tại sao cô ta lại chọn chia tay với Lạc Tú trong bữa tiệc sinh nhật của mình.

Là bởi vì muốn nói với mọi người rằng Lạc Tú anh không xứng với Trương Thục Phi tôi.

Là bởi vì cô ta muốn chứng minh cho mọi người xung quanh thấy Trương Thục Phi có mắt nhìn rất cao, ít nhất như vậy cũng có thể nhặt lại chút thể diện của cô ta, không phải sao?

Hơn nữa, cô ta còn tưởng tượng rằng Lạc Tú sẽ khóc lóc quỳ xuống ôm chân cô ta, sau đó viện nhiều lý do để cầu xin cô ta đừng chia tay.

Như vậy Trương Thục Phi càng có dịp khoe khoang trước mặt đồng nghiệp hơn nữa.

Bởi vì khi còn học đại học, cô ta biết rất rõ người đàn ông trước mặt rất yêu cô ta, thật lòng thật dạ với cô ta.

Nhưng bây giờ kịch bản này lại không theo kịch bản của chính cô ta.

Nó hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng, thậm chí là tương phản.

Biểu hiện của Lạc Tú lại giống như là mong muốn sẽ được chia tay.

"Này, họ Lạc kia, nói vậy là có ý gì?" Hồ Mỹ Kim đứng ở bên cạnh phản ứng trước, sau đó trách mắng.

"Ý gì là ý gì?" Lạc Tú có vẻ mất kiên nhẫn.

"Lạc Tú, anh vừa nói cái gì?" Cuối cùng Trương Thục Phi cũng đã phản ứng, cô ta hỏi với vẻ mặt không thể tin được.

Lúc này, cô ta có cảm giác như chính Lạc Tú đã nói chia tay với cô ta, sau đó cô ta mơ màng hỏi lại.

Lạc Tú không được nói câu này à?

"Tôi nói được." Lạc Tú lạnh lùng đáp.

"Lạc Tú, ban nãy anh nghe không rõ sao? Tôi đã nói là chúng ta chia tay đi." Trương Thục Phi tiến lên một bước muốn xác nhận lại, bởi vì cô ta nghĩ Lạc Tú không nên phản ứng như thế.

"Tôi đã nghe rõ, tôi cũng nói là được." Khi Lạc Tú đối mặt với lời nói của Trương Thục Phi, anh rất lạnh lùng, thậm chí là thờ ơ.

Lần này đến lượt Trương Thục Phi có cảm giác bị đâm xuyên tim.

Không thể nào, sao người đàn ông này có thể lạnh lùng như vậy, sao lại có thể thờ ơ như thế, cho dù tôi có vứt bỏ anh thì anh cũng nên cầu xin tôi đừng chia tay mới đúng chứ.

"Họ Lạc kia, chẳng lẽ anh không hề muốn níu kéo ư?" Hồ Mỹ Kim cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên mới chất vấn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!