Quý Đông Dương đi vào nhà, Dương Huân ngoảnh đầu nhìn cánh cửa nhà đối diện, nói: "Mấy năm qua nhà đối diện luôn bỏ trống, sao bây giờ lại đột nhiên có người vào ở thế? Hay là Chu Nghi Ninh, à không, hay là Vạn Vi giở trò?"
Là một người đại diện có kinh nghiệm, lợi dụng Quý Đông Dương để Chu Nghi Ninh nổi tiếng là việc mà Vạn Vi hoàn toàn có thể làm được, cũng rất hợp với phong cách của cô ta.
Quý Đông Dương mở tủ lạnh lấy chai nước lọc, vặn nắp tu mấy ngụm, "Trùng hợp thôi."
Dương Huân vẫn không yên tâm: "Cậu phải cẩn thận đấy, đừng để phóng viên chụp được ảnh hai người cùng ra vào tòa nhà, đến lúc đó lại có tin hai người sống chung thì khó giải thích lắm."
Quý Đông Dương ngồi xuống sofa, không tỏ thái độ gì: "Cậu yên tâm đi, cô ấy sẽ tự động tránh xa tớ thôi."
Dương Huân cũng nghe đồn Chu Nghi Ninh và Quý Đông Dương không hợp nhau, nhưng thời gian này anh ta quá bận, nếu có đi đến trường quay thì cũng không có cảnh hai người diễn chung nên không biết rõ không hợp nhau là không hợp thế nào. Nhưng cũng phải nói đây là lần đầu tiên có nữ diễn viên không hợp với Quý Đông Dương, những người khác chỉ ước được quen biết cậu ấy thôi.
Dương Huân bàn bạc công việc với Quý Đông Dương xong thì trời cũng đã tối, anh ta cầm điện thoại lên: "Tớ đặt đồ ăn cho cậu."
Quý Đông Dương đứng lên, "Không cần đâu, trong tủ lạnh còn sủi cảo."
Dương Huân không đồng ý: "Cậu không thể thương dạ dày của mình hơn một chút được hả? Lỡ như hôm nào lại bị xuất huyết dạ dày thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, lịch trình làm việc,..."
Chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời anh ta, Quý Đông Dương nhanh chóng cầm hộp sủi cảo đi vào bếp.
Dương Huân có việc gấp phải xử lý nên không thèm cằn nhằn anh nữa mà nói to: "Tớ đi đây."
Quý Đông Dương vừa gắp sủi cảo bỏ vào nồi nước vừa vẫy tay với anh ta.
Cửa thang máy mở ra, Dương Huân thấy Chu Nghi Ninh xách túi thức ăn của nhà hàng, còn có cả trái cây nhập khẩu nữa, nghĩ đến Quý Đông Dương đang nấu sủi cảo đông lạnh, anh ta không khỏi cảm thán, "Cô Chu sống thoải mái ghê."
Chu Nghi Ninh ngơ ngác, không hiểu ý anh ta là gì. Cô mua mấy loại trái cây này ở quầy hàng dưới khu chung cư, vì đều là trái cây nhập khẩu và tươi mới nên khá đắt, nhưng khu này toàn là người giàu nên chẳng ai để ý chút tiền lẻ đó.
Cô giơ túi ra, lịch sự mời anh ta: "Anh ăn trái cây không?"
Dương Huân cười, lắc đầu: "Không đâu, cảm ơn cô."
Chu Nghi Ninh thu túi lại, lúc Dương Huân đi qua chỗ cô, đột nhiên anh ta nói: "Hay là cô qua mời Quý Đông Dương đi?"
Chu Nghi Ninh: "..."
Tại sao cô phải mời Quý Đông Dương ăn trái cây? Anh ta muốn ăn thì không tự đi mua được à?
Dương Huân cười: "Cậu ta ít tự đi mua đồ lắm, nếu bị nhận ra thì phiền phức lắm, chỗ nào cũng có phóng viên cả."
Câu này là muốn nhắc nhở Chu Nghi Ninh rằng cô ở cùng khu chung cư với Quý Đông Dương thì phải cẩn thận, đừng để phóng viên chụp được.
Chu Nghi Ninh hiểu ý anh ta, cô cười trào phúng: "Được thôi, dù sao cũng là hàng xóm, giúp đỡ nhau mới phải lẽ."
Dương Huân sững sờ, anh ta có cảm giác như lời nói của mình bị phản tác dụng, cái gì mà hàng xóm nên giúp đỡ nhau?
Chu Nghi Ninh thấy sắc mặt anh ta trở nên xấu đi thì vui thầm trong bụng, cô cười với anh ta: "Em về đây, tạm biệt anh Dương."
Về đến nhà, Chu Nghi Ninh gọt trái cây rồi chia ra làm hai phần.
Quý Đông Dương đang ăn sủi cảo thì nghe tiếng chuông cửa, anh nghĩ Dương Huân quay lại nên đặt đũa xuống đi ra mở cửa.
Cửa mở.
Anh sửng sốt mấy giây, đôi mắt đen láy tĩnh lặng liếc đĩa trái cây trên tay cô rồi lại nhìn cô, tựa như muốn hỏi cô có ý gì.
Chu Nghi Ninh giơ đĩa trái cây ra, cười với anh: "Cho anh nè, người đại diện của anh nói hàng xóm phải quan tâm tới nhau."
Cô cười rất đẹp, mắt híp lại như một nàng mèo lười nhác, bên má là cái lúm đồng tiền hơi nông, thấy Quý Đông Dương nhíu mày thì cô khẽ cười ra tiếng, nhẹ nhàng nghiêng người đi vào nhà, "Yên tâm đi, không có độc đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!