Cái ôm này quá bất ngờ, Quý Đông Dương bị cô nhào vào lòng nên phải lùi về sau mấy bước để đứng vững, anh ghìm người trong lòng lại, tức giận mắng cô: "Chu Nghi Ninh, cô nổi điên cái gì thế?"
Chu Nghi Ninh vẫn ôm eo anh. Cô ôm chặt lấy anh, còn anh thì không đẩy cô ra quá mạnh thế nên cô vẫn đứng yên trong lòng anh. Mấy giây sau, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi muốn thử xem cảm giác ôm anh ở ngoài đời có giống khi đóng phim không."
Quý Đông Dương nghiêm mặt, anh giữ lấy vai cô rồi đẩy cô ra, ánh mắt anh không lãnh đạm như thường ngày nữa mà lúc này mang đầy vẻ cảnh cáo và phiền não.
Nhân viên đoàn phim, thậm chí tin tức trên báo chí và các diễn viên trẻ từng hợp tác với anh đều nói anh rất đáng sợ khi nổi giận, chỉ cần ánh mắt thôi đã khiến chân người ta mềm nhũn nhưng Chu Nghi Ninh lại khác, không biết có phải do lá gan của cô lớn quá hay không mà trước kia không ưa anh, và những khi anh giận thì cô cũng chẳng thấy sợ. Thậm chí cô còn nghĩ những lúc như thế Quý Đông Dương mới giống con người, còn bình thường thì cứ như khối không khí lạnh.
Sắc mặt của Quý Đông Dương rất xấu, đây là lần đầu tiên anh được cô ôm như thế này nên thấy hơi giật mình. Nếu lúc trước cô chỉ đùa thôi thì lúc này, anh có thể nhận ra sự chân thành và cố chấp trong đôi mắt cô.
Ánh mắt cô khiến anh phiền lòng, đành phải chau mày đuổi người: "Đừng làm loạn nữa, về đi."
Mặc dù nhà anh không lạnh nhưng sàn nhà hơi lạnh, Chu Nghi Ninh, co ngón chân lại nói, "Tôi không làm loạn, tôi chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi."
Xác nhận xem có phải trái tim đập lỡ nhịp là vì đã bị anh thu hút hay không.
Cô xác nhận được rồi.
Nhưng trông anh phiền não như thế thì chắc cô sẽ bị cấm cửa rồi.
Trước khi anh nổi giận, Chu Nghi Ninh thức thời xoay người đi ra cửa, ngoái đầu lại nhìn anh: "Tôi về đây."
Quý Đông Dương không ngoảnh đầu lại, Chu Nghi Ninh ngẫm nghĩ một chút rồi vòng trở lại, ngẩng đầu cười với anh, "Này Quý Đông Dương, anh không còn nhỏ nữa, tới tuổi tìm bạn gái rồi, nhưng nhìn anh thế này thì chắc là chưa theo đuổi ai đâu nhỉ?"
Ấn đường của Quý Đông Dương khẽ giật: "Về đi, đừng để tôi nói đến lần thứ ba."
Chu Nghi Ninh bĩu môi, mặc dù rất muốn biết điểm giới hạn của anh nhưng cô vẫn nhịn, quan hệ của hai người vẫn chưa đâu vào đâu hết, cô phải kiềm chế một chút, thế là cô ngoan ngoãn đi tới sofa mang dép vào.
Quý Đông Dương: "Cầm ly về."
Chu Nghi Ninh không thèm để ý tới anh, đi ra tới cửa rồi mới ngoái đầu lại cười, "Không, hôm khác tôi lại qua uống tiếp."
Nói xong, mở cửa đi về nhà.
Quý Đông Dương mím chặt môi, tức giận mà không biết phải xả vào đâu, anh đi tới sofa, nhìn nửa chai rượu còn lại rồi nghĩ tới cô nói hôm khác lại qua uống, anh hừ lạnh, rót rượu ra, cầm ly lên ngẩng đầu uống cạn.
Hôm khác ư, không có đâu.
Uống rượu xong, anh thấy hơi chuếnh choáng.
Lần đầu tiên Quý Đông Dương gặp Chu Nghi Ninh là tại bữa tiệc sinh nhật bốn năm trước. Lần đó anh về thành phố B để sắp xếp việc gia đình, Lục Tiêu nhờ anh một việc, đó là cùng anh ta tham gia bữa tiệc sinh nhật, chủ nhân của bữa tiệc là con gái của ông chủ một công ty lớn, cũng là fan của anh.
Lục Tiêu là bạn thân từ thời cấp ba của Quý Đông Dương, một người đóng phim, một người kinh doanh. Những khi anh có thời gian hoặc không quá bài xích thì cũng sẽ nể mặt Lục Tiêu tham gia một số sự kiện. Tuy không muốn tham dự tiệc sinh nhật của fan, nhưng dưới sự nài nỉ của Lục Tiêu, anh cũng đáp ứng.
Đến đó, bị cô công chúa nhỏ và bạn bè xúm lại chụp hình, xin chữ ký suốt mười mấy phút, đến khi thấy mặt anh càng lúc càng lạnh thì họ mới lưu luyến tản ra.
Anh bưng ly rượu đến một góc khuất ngồi xuống sofa, Lục Tiêu tìm thấy anh, ngồi xuống bên cạnh, "Phiền không?"
Quý Đông Dương: "Phiền."
Lục Tiêu biết đó là lỗi của mình, nhưng thương trường là vậy, Quý Đông Dương là ảnh đế được người người biết đến, anh ta có một người bạn như vậy thì ngại gì không khoe, vì có đôi khi rất có lợi, chẳng hạn như vừa rồi Chu Lợi Huy đã chủ động nói chuyện với anh ta.
Hai người ngồi ở đó, Quý Đông Dương im lặng, Lục Tiêu cũng không nói gì, đằng sau truyền đến tiếng bàn tán của các cô gái.
"Giai Huệ, chị cậu về chưa?"
"Về rồi, nhưng chị ta lại cố ý đến muộn. Đừng quan tâm tới chị ta, dù sao nhân vật chính ngày hôm nay cũng là tớ. A a a, kích động chết mất, không ngờ lại được gặp Đông ca! Sinh nhật năm nay hạnh phúc quá, Đông ca ở ngoài đời đẹp trai chết mất, lúc nãy tớ rất muốn ôm anh ấy, nhưng thấy vẻ mặt của anh ấy thì không dám..."
Sau đó là đoạn giới thiệu về Quý Đông Dương, năm nay anh hai mươi chín tuổi, vào nghề năm mười lăm tuổi, hai mươi ba tuổi thì nổi tiếng, sau đó sự nghiệp phất lên như gió, trừ thời kỳ đi xuống vào năm ngoái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!