Hoài Vọng nhìn quả trứng trong tay, im lặng trong nháy mắt, "Bản tôn đánh thắng được."
Kiêm Trúc lại lăn lăn, "Sao ngài ngốc thế chứ? Phải dùng trí chứ đừng dùng bạo lực. Vừa lúc chờ kẻ đó đến xem dự định làm gì."
Qua hai câu trò chuyện khí tức bên ngoài thế mà đã áp sát, tức là vừa đến đáy hang là đã có thể bắt gặp được chiến tích vĩ đại mà hai người để lại.
Kiêm Trúc giành giật từng giây khuyên bảo, "Đừng cho biến thành trứng là nhục, nghĩ thoáng lên, cái này gọi là phản phác quy chân."
Hoài Vọng, "…"
Góc độ từ dưới lên không được rõ lắm, nhưng Kiêm Trúc dám khẳng định, có một khoảnh khắc y đã nhìn thấy muôn ngàn vạn loại tâm trạng thoáng vụt qua một cái trên gương mặt bình tĩnh không lay động đó của Hoài Vọng rồi lập tức biến mất.
Sau đó một tiếng "đùng" vang lên.
Một quả trứng óng ánh lộng lẫy khẽ đụng vỏ trứng của y.
Kiêm Trúc: Ú òa.
"Nhớ làm giả một ít ma khí." Hoài Vọng dứt lời, hai quả trứng nhanh chóng tìm một ô vuông trống chui vào.
Gần như khi cả hai người vào đáp xuống, thì bên đầu đường hầm truyền đến gợn sóng linh lực cực lớn, người đến hẳn là đã phát hiện ra cơ quan cửa ngầm bị hai người họ dùng bạo lực mở ra rồi.
Sau một khắc một bóng đen xuất hiện trong mật thất.
Kiêm Trúc đang nấp bên trong lỗ vuông, xéo với kẻ vừa đến. Kẻ đó nén lửa giận, đứng lại đảo mắt quét quanh một vòng, hòng muốn tìm ra dấu vết của kẻ xâm nhập để lại.
Đấu bồng màu đen trên người gần như bọc kín cả cơ thể. Kiêm Trúc thập thò suy tư: Cuối cùng là phản diện tiêu chuẩn thấp nhất, hay nên đây là khiếu thẩm mỹ của hắn ta?
Trong lúc tâm tư y đi chệch đường, thì tên áo đen kết thúc một vòng tìm kiếm. Kiêm Trúc và Hoài Vọng đã sớm phủi sạch hết khí tức của mình không còn gì cả, kẻ áo đen tìm không ra, giận tím mặt, vung tay áo vứt ra một đạo linh lực —— ầm ầm! Mặt đất bị nện ra một cái hố sâu.
"Chết tiệt…" Kẻ đó gằn giọng mắng nhỏ một câu.
Chốc lát, người áo đen lắng lửa giận lại, tiếp đó kiểm tra thành quả nuôi trồng của mình trên vách đá.
Tầm mắt nham hiểm đảo qua từng dãy trứng, tâm trạng của kẻ đó dường như tốt hơn một chút, tự nhủ, "Đám này không tệ lắn, có thể thành năm mươi."
Kiêm Trúc biến thành trứng vẫn không nhúc nhích: Chắc là bốn mươi tám quả.
Y vốn định trốn trong này xem xem tên áo đen đó dự định làm gì, lại không nghĩ rằng sau khi kẻ đó đảo quanh một vòng thì vung tay lên —— Kiêm Trúc chỉ cảm thấy cơ thể mình bay lên không, rồi lập tức lẫn vào mười mấy cái trứng khác bị thu vào trong túi trữ vật của tên áo đen, có cả Hoài Vọng theo cùng.
Kiêm Trúc, "…"
Hoài Vọng, "…"
Hai người đồng thời ở trong túi trữ vật, bốn phía đen kịt một màu, ở giữa còn cách ba quả trứng.
Kiêm Trúc đang trứng chen trứng, bỗng nhiên cảm giác được có động tĩnh ở một bên khác truyền đến. Sau đó, có một quả trứng hơi lạnh chen qua kề sát vào vỏ trứng của y. Kiêm Trúc:?
Hoài Vọng đụng y một cái không nói gì, nhưng lại tỏa ra được hàm ý động viên, như là đang nói với y: Đừng lo lắng.
Kiêm Trúc chạm trở lại đáp lời hắn: Ta biết, không có việc gì lớn.
Không biết chen chúc trong đống trứng đó bao lâu, cho đến khi hai người họ được thả ra, thì đã đến một căn phòng rộng rãi. Bên trong phòng có một cái ao rất to, được rót đầy chất lỏng không biết tên.
Kiêm Trúc áp mình vào Hoài Vọng nhỏ giọng lèm bèm, "Nhìn đi, toàn là nước xấu."
Hoài Vọng, "…"
Đang khi nói chuyện, người áo đen cúi đầu đánh giá đống trứng, hắn thấy một quả trứng trong đó có động tĩnh, bèn cầm lên nhìn một chút. Rồi giơ tay lên ném vào trong ao nược, "ọc" một tiếng bắn lên một ít tia nước, quả trứng từ từ chìm vào đáy ao, làm một chuỗi bọt khí nổi lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!