Chương 45: Quật để tự ma

Nắm sợi dây cột tóc vào trong tay, Kiêm Trúc còn chưa kịp thở ra một hơi, linh lực trên người đột nhiên hơi ngưng lại, người đổ thẳng xuống phía dưới ——

Y không chút suy nghĩ, một tay khác cầm lấy vỏ kiếm, trở tay đâm ngang. Tựa vào một bên sườn núi, theo vách đá một đường trượt xuống. Vừa trượt được một đoạn, bóng người màu trắng bạc bên trên cũng rơi xuống theo.

Ngoài bào màu bạc của Hoài Vọng bay phần phật, tăng tốc độ rơi xuống bên cạnh Kiêm Trúc.

Cánh tay vòng qua sau lưng y, Hoài Vọng nắm cánh tay của y, gần như ôm cả người y vào lòng mình. Kiêm Trúc nghiêng đầu là nhìn thấy ngay đường hàm dưới căng chặt của hắn, giọng nói vọng xuống trên đỉnh đầu không biết là gấp gáp hay là buồn bực, "Cần phải thế không?"

"Sao cơ?" Kiêm Trúc chưa nhận ra, trên tay y vẫn còn nắm chặt sợi dây cột tóc màu bạc, theo quán tính ảnh hưởng khi từ trên không trung rơi xuống, viên hồng ngọc óng ánh chói lóa mắt.

Hoài Vọng mặt lạnh không tiếp tục nói nữa, chỉ có bàn tay đang nắm lấy cánh tay của y càng thêm dùng sức.

Hai người theo vách đá trong lòng núi một đường lướt xuống, ngọn núi này từ bên ngoài nhìn vào không thấy, nhưng bên trong bị đào rỗng thẳng xuống lòng đất, sâu thâm thẳm.

Một lúc lâu sau, hai người mới cảm thấy dưới chân cứng cứng, giẫm lên bùn đất bên dưới.

Chuyện đột ngột xảy ra, sau khi Kiêm Trúc đáp đất thoáng thở ra hơi, y lòng vẫn còn sợ hãi cúi đầu liếc nhìn dây cột tóc trên tay mình: Thật đúng là một tiểu yêu tinh mệt lòng.

Bàn tay đang nắm lấy cánh tay y buông lỏng ra, lùi về sau hai bước kéo dài khoảng cách của hai người.

Kiêm Trúc ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng trong hang núi này thiếu sáng tối tăm, vẻ mặt của hắn không rõ ràng. Y chỉ cảm thấy một tầm mắt dừng trên người một chốc, rồi rất nhanh đã chuyển sang hướng khác, như là đang nhịn một cục tức vậy.

"Sao vậy?"

Hoài Vọng nghiêng đầu đi không nói lời nào.

Kiêm Trúc thấy thế bèn buộc dây cột tóc lên lại. Để tránh giẫm lên vết xe đổ, y buộc xong xong còn dùng lực kéo, sau khi xác nhận là đã buộc rất chặt rồi mới buông tay xuống.

Khi y ngước mắt lên, lại một lần nữa nhìn thấy Hoài Vọng dời mắt sang chỗ khác.

Kiêm Trúc cười, "Ngài đang nhìn gì vậy?"

Ánh mắt Hoài Vọng cố định ở một điểm không biết, sau một lát ngừng lại rồi mới nói, "Không có gì, ngắm nhìn khung cảnh ngươi khai quật ra thôi."

"…"

Kiêm Trúc tự biết đuối lý, quay đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Hang núi này rất sâu, mặt trời trên đỉnh đầu không chiếu đến được, chỉ có ánh sáng yếu ớt. Thần thức đảo qua một lượt là có thể cảm nhận được nơi này trống không, dường như chỉ có vách đá bao vây xung quanh mà thôi.

Y vỗ vỗ Hoài Vọng, "Tiên tôn, thả tâm hoả của ngài ra đi."

Hoài Vọng, "…"

Advertisement

Kiêm Trúc nói xong nhìn người trước mặt không động đậy, giục thêm một lần nữa. Y nghĩ hẳn là Hoài Vọng đang thấy không hài lòng với địa điểm tham quan này, thế là kiên trì dỗ dành hắn, "Hại ngài rơi xuống đây cùng với ta là lỗi ta không đúng, nhưng mà những lúc thế này thì không nên giận dỗi, đi ra ngoài rồi ta thổi cho ngài một khúc nhé~ nhanh chóng thả tâm hỏa vừa sáng sủa vừa ấm áp của ngài ra đi."

Vèo, một ngọn lửa bỗng nhiên vụt sáng lên ngay trước mặt.

Ngay trong khoảnh khắc ngọn lửa sáng lên Kiêm Trúc giật mình hết hồn. Y nhìn tâm hỏa cháy lên rất nhiệt tình, thật sự là một đám lửa rất to, cháy phừng phực phừng phực, thậm chí bóp méo không khí xung quanh.

Kiêm Trúc, "…"

Lửa giận của Hoài Vọng to thế sao?

Có lẽ là chính Hoài Vọng  cũng ý thức được ngọn lửa này cháy quá to, hắn hơi hơi kiềm xuống một ít. Thế lửa giảm xuống, Kiêm Trúc lấy lại bình tĩnh, bắt đầu kiểm tra hoàn cảnh ở đây.

Dưới ngọn tâm hỏa sáng quá mức cần thiết đó của Hoài Vọng, toàn bộ đáy hang núi được soi sáng rất rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!