Hai người mặt đối mắt, Kiêm Trúc không nói gì, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hàng mi Hoài Vọng run run cụp xuống, dường như có hơi căng thẳng. Hắn nhìn Kiêm Trúc, ánh mắt y trong veo, một đóa hoa bay phất phơ lướt qua trước mặt y.
Sau đó, Kiêm Trúc mở miệng nói, "Ta là người của Tiên tôn."
Nhịp thở của Hoài Vọng dồn dập hai lần, lại nghe thấy y nói tiếp, "Tiên tôn nói lời đó có ý gì, thì tất nhiên ta cũng có ý đó."
Đến lúc này Hoài Vọng mới hiểu ra Kiêm Trúc đang nói gì. Câu đó hắn nói ra đương nhiên không chỉ có ý là để giải vây, nhưng trong mắt Kiêm Trúc thì hẳn chỉ là lời thoái thác mà thôi. Hắn ngẩn ngơ, vậy là…
Kiêm Trúc nói rồi nở nụ cười, dứt khoát tăng tốc đuổi theo những người phía trước, để Hoài Vọng một mình phía sau từ từ suy nghĩ.
…
Cả bọn đến nhà Tử Đàm.
Kiêm Trúc đứng bên ngoài gõ gõ cửa, Tử Đàm là người mở cửa. Nàng trông thấy Kiêm Trúc đi rồi mà quay lại, bên cạnh còn có Vương tử theo cùng, không khỏi kinh ngạc, "Điện hạ?"
Tầm mắt nàng đảo một cái lại nhìn thấy Hoài Vọng đằng sau, và hai người xa lạ bất ngờ thêm vào, là "người" lạ thật sự —— đôi chân dưới vạt áo thể hiện thân phận nhân tu của bọn họ một cách rõ ràng. Tử Đàm hỏi, "Có chuyện gì xảy ra sao."
Niệm La nói, "Ta nghe vương phi…" Cậu ta vừa mở miệng đã bị ánh mắt mà Kiêm Trúc quăng đến cắt ngang, chỉ có thể đổi giọng, "Ta nghe A Trúc nói về bệnh tình của huynh trưởng của ngươi, đúng lúc khách của bản vương có biết một ít y thuật, bèn cho hắn đến xem thử."
Tử Đàm được thương mà lo, vội vàng thi lễ tạ ơn mọi người, nghiêng người nghênh đón bọn họ vào trong sân.
"Ca —— Vương tử điện hạ cùng các khách quý đến rồi!"
Cửa phòng lại kẹt kẹt mở ra, Tử Thâm từ bên trong đi ra, hắn nhìn thấy Niệm La mau chóng hành lễ, "Thứ dân bái kiến điện hạ!"
Tử Thâm ngẩng đầu lên nhìn thấy Kiêm Trúc và Hoại Vọng cũng có mặt, khó tránh kinh ngạc, vui mừng, "Ôi, đôi huynh đệ cỏ cây!"
"…"
Trong sân vườn nho nhỏ chìm trong yên tĩnh trong chốc lát.
Nụ cười của phật tử vẫn kín kẽ trước sau như một, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì khác. Tiết Kiến Hiểu thì đang khó khăn khống chế biểu cảm, cậu hoàn toàn không biết là trong quãng thời gian không gặp nhau này, rốt cuộc thì hai người đó có chuyện gì xảy ra.
Nhất là Tiên tôn, sao lại lưu lạc đến mức này cơ chứ.
Tiết Kiến Hiểu lén lút nhìn xem sắc mặt của Hoài Vọng, nhưng lại thấy hình như hắn không quá là để ý, chỉ cụp mi mắt vẻ mặt thản nhiên, không biết đang suy nghĩ gì.
Mồ hôi nhỏ giọt lấm tấm tích trữ trên trán Tử Đàm, nhanh chóng mời phật tử vào nhà để hắn xem bệnh —— huynh trưởng của nàng có lẽ là bệnh không nhẹ thật rồi.
Phòng ngủ của Tử Thâm không lớn, Thầm Thù lần chuỗi hạt đi vào, Niệm La cũng đi theo vào cùng. Tử Đàm đứng bên cạnh, làm cho không gian nho nhỏ có cảm giác hơi chen chúc.
Kiêm Trúc không theo vào cùng, cửa phòng đóng lại, y và Hoài Vọng đứng chờ ngoài cửa. Tiết Kiến Hiểu đứng đối diện hai người cùng chờ chung, ở ngoài nhà chỉ có ba người họ.
Tiết Kiến Hiểu đột nhiên cảm thấy mình không nên ở đây, đáng lẽ nên ở trong phòng mới đúng.
Kiêm Trúc thấy cậu ta chộn rộn chộn rộn là biết ngay cậu ta đang nghĩ gì. Y bèn lên tưởng tìm đề tài, "Lúc truyền tin nói chuyện gấp quá, cuối cùng sau khi chúng ta từ giã nhau đã có chuyện gì xảy ra?"
Tiết Kiến Hiểu nghe vậy hơi buông lỏng một chút, liến thoắng nói với cả hai người. "Bọn ta tránh được truy đuổi của Thiên Khuyết Tông và Dược Tông rồi, thì lại không biết đi đâu cả. Hòa thượng mới nảy ra ý tưởng, bảo là "ngàn núi vạn sông không so được dưới chân đèn", đúng lúc bản thiếu chủ cũng muốn hóng hớt chuyện Dược Tông, thế là hai ta cùng đồng lòng, cải trang cái rồi xâm nhập vào trong đám tu sĩ cần y tu trước Dược tông."
Kiêm Trúc than thở, "Thế thì hai người đúng là nhanh trí quá."
Khóe miệng Hoài Vọng dường như hơi nhếch lên, Tiết Kiến Hiểu tự nhiên thấy mình bĩ xỉ vã. Cậu ta nghẹn họng một lát rồi tiếp lời, "Tạm thời nghe ta nói hết trước đã —— tên chó già Tạ Thanh Mạc vẫn nhất quyết không chịu chữa, ban đầu các tu sĩ đó còn hết lời cầu xin, mãi đến năm sáu ngày sau, chuyện mới có chuyển biến."
Nói đến đây, ngữ điệu của Tiết Kiến Hiểu nặng nề hẳn, "Trong nhóm tu sĩ bỗng nhiên có người cứ như là phát điên lên cắn xé đồng bạn, sợ hãi chôn giấu trước đó khi này mới bùng lên, trong lúc nhất thời phát điên, không phát điên thì cũng bắt đầu tự giết lẫn nhau."
Trên mặt cậu ta mang theo vẻ căm ghét, "Chậc, không khác gì kẻ điên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!