Chương 40: Tái độ hối hợp

Kiêm Trúc rất nhanh đã rút tay mình trong tay cậu ta ra, "Sao điện hạ lại ở đây?"

Niệm La tranh công, "Phụ vương mắng ta một trận rồi cho ta trở về tẩm cung nghỉ ngơi, bản vương phải lén lút chạy ra ngoài đó."

Kiêm Trúc hơi híp mắt lại, "Vậy sao điện hạ biết ta ở chỗ này?"

"Đương nhiên là thần giao cách cảm rồi." Niệm La chuyển sang vẻ mặt đắc ý, "Thế nào? Có phải rất lãng mạn rất thâm tình hay không, động lòng chứ?"

Kiêm Trúc: …

Này thì không, y chỉ cảm thấy tình cha bao la vĩ đại.

Niệm La nói xong lại định đi qua kéo y, "Đi thôi, hồi cung với bản vương."

Bỗng nhiên một cánh tay ở bên cạnh thò qua ngăn cậu ta lại, đáy mắt Hoài Vọng dằn nỗi tức giận và lạnh lẽo, "Y không đi đâu cả."

Tư thái như bảo vệ đồ ăn đó làm cho Niệm La ngẩn người.

Tướng mạo của Hoài Vọng khi hóa thành giao nhân khác với tướng mạo bình thường của hắn, nhưng vẫn cao ráo tuấn tú như trước, chiếc đuôi cá màu bạc to khỏe đẹp đẽ, rõ ràng là một giao nhân rất mạnh mẽ. Niệm La thấy hắn quen quen, có điều chắc chắn là mình chưa từng gặp người này, "Vương phi, đây là ai?"

Hai người họ đang điều tra chuyện trong tộc giao nhân, Hoài Vọng vẫn chưa thể tháo bỏ lớp vỏ bọc này được. Kiêm Trúc bèn nhặt lại lời giải thích lúc trước, "Đây là huynh trưởng của ta."

"Huynh trưởng của ngươi?" Niệm La bừng tỉnh, "Đại cữu tử (anh vợ)!"

Hoài Vọng kéo Kiêm Trúc ra sau, lạnh lùng nói, "Ai là đại cữu tử của ngươi."

"Ngươi nói chuyện với bản vương thế nào đấy?" Niệm La nhíu nhíu mày, "Ây da thôi được rồi, bản vương lòng dạ rộng rãi, sau này sẽ là người một nhà rồi, nói ra thì ngươi cũng là trưởng bối của bản vương."

Kiêm Trúc, "…"

Còn không phải sao, ngươi còn có thể gọi hắn một tiếng "cha nuôi".

Hoài Vọng không muốn nhiều lời với Niệm La, lôi Kiêm Trúc xoay người muốn đi.

Niệm La đi đuổi theo đến, bô lô bô la không ngừng truy hỏi, "Đúng rồi, Tiên tôn đâu? Chẳng phải hắn dẫn ngươi đi sao, không lẽ là vừa ra khỏi cửa cung đã bỏ ngươi lại một mình rồi đi mất đó chứ."

Kiêm Trúc há miệng còn chưa kịp bịa cái cớ hay ho nào, đã nghe thấy Niệm La căm phẫn sục sôi, "Chậc, đểu thật."

"…"

Kiêm Trúc thấy tay Hoài Vọng đã nắm lấy chuôi kiếm, lưỡi kiếm ra khỏi vỏ chừng một tấc. Y vội vàng với tay qua đẩy thanh kiếm trở vào cái "roẹt", "Không phải, Tiên tôn cho ta thời gian từ biệt với người nhà."

"Ồ, hắn còn định dẫn ngươi đi xa xứ nữa." Niệm La tìm được điểm vào mới, "Nhưng nếu như ngươi thành thân với bản vương rồi, thì ngươi không cần phải trải qua những chuyện đó nữa, thậm chí ngươi có thể đón đại cữu tử vào trong cung, sau đó cả nhà chúng ta cùng vui vui vẻ vẻ!"

Cậu ta nói rồi còn nhìn sang Hoài Vọng, tung mồi nhử, "Đại cửu tử, vui vẻ~ "

"…" Kiêm Trúc cảm thấy Hoài Vọng không hề có gì là vui vẻ.

Y thậm chí còn có cảm giác Niệm La còn nói thêm một câu nữa, Hoài Vọng sẽ không buồn quan tâm đến việc bại lộ thân phận rút kiếm ra chém.

Y ngừng một chút rồi nói, "Đa tạ điện hạ ưu ái, nhưng lòng ta đã có chốn về."

Niệm La bất thình lình bị trúng một mũi tên, cậu ta mở to mắt, "Là ai, chẳng lẽ là Tiên tôn?"

Người đứng bên cạnh y, bàn tay đang nắm chuôi kiếm của Hoài Vọng hơi buông lỏng, rồi lập tức siết càng chặt hơn, đốt ngón tay mơ hồ trắng bợt.

Kiêm Trúc cười một tiếng, "Đương nhiên, ta một lòng một dạ với ngài ấy."

Dứt lời, chỗ ngoặt trong con hẻm chợt yên tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!