Nhịp tim Hoài Vọng đột nhiên tăng nhanh, Kiêm Trúc nhìn hắn, đáy mắt long lanh ý cười. Tiếng đếm ngược bên ngoài cửa sổ từng tiếng một áp sát, ngón tay mảnh dẻ trắng trẻo đang nắm ngọc bội không hề di động.
"Năm, bốn ——" Âm thanh như làn sóng thay nhau cuộn trào, đẩy bầu không khí lên cao rồi đột ngột thả xuống, Chỉ còn ba tiếng nữa, qua ba tiếng đó là đến giờ Tý.
"Ba ——" Tiếng đếm hạ xuống như nhịp trống, đập vào màng tai, môi Hoài Vọng động đậy.
Mãi đến khi tiếng "hai" đáp xuống, tim hắn mới bỗng nhiên đập lên một cái.
Hắn bật thốt ra miệng, "Biết."
"Một!" Nương theo tiếng cuối cùng đó vang lên, ngọc bội cũng rơi vào lòng bàn tay Hoài Vọng.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô chúc phúc tiễn đưa Hoa thần. Trong làn sóng âm thanh pha lẫn tiếng ngâm thơ Phù Hoa:
"Phù hoa ấp ủ xuân, hạn lâu được ban mưa móc, cầu cho vạn vật sinh."
"Đuốc hoa dâng rượu nồng, phúc trạch chở che, một ngày phu thê trăm ngày ân tình… (1)"
tặng hoa thần hoan hô chúc phúc tiếng. Tiếng triều trung pha tạp vào phù hoa ngâm thơ:
"Phù hoa nhưỡng xuân, mưa móc trời hạn gặp mưa, cầu được vạn vật sinh."
"Hoa chúc giao tôn, che chở phúc phận, một ngày phu thê bách nhật ân…"
Tiếng hô truyền vào trong phòng, Kiêm Trúc và Hoài Vọng nhìn nhau.
Hoài Vọng chỉ cảm thấy ngọc bội khi mới vào tay có cảm giác ôn hòa, nửa người trên của hắn dường như bị nhịp tim chiếm trọn hết, phát ra cộng hưởng, cứ mãi lan truyền đến lòng bàn tay đang dán vào ngọc bội.
Kiêm Trúc nhẹ giọng, "Ồ, thì ra Tiên tôn biết."
Chẳng biết có phải vì ánh nến hay không, mà vành tai Hoài Vọng ửng lên một lớp màu đỏ rất mỏng. Có lẽ dường như ngay cả chính hắn cũng không nhận ra được tâm tư bí ẩn của mình đã bị vạch trần.
Bàn tay đang giữ ngọc bội của hắn siết lại thật chặt, viền góc cấn vào làm hắn hơi đau, "Ta…"
Kiêm Trúc bắt chước giọng điệu ngày xưa của Hoài Vọng, "Có lời muốn nói?"
Miệng Hoài Vọng hơi hé ra rồi khép lại. Hắn muốn nói gì đó để giải thích, nhưng không giải thích ra được, dù sao thì ngay khoảnh khắc lầm tưởng Kiêm Trúc định trao đổi tín vật với Lạc Trầm Dương, một số tâm tình nào đó mà hắn kiềm nén đã lâu bị khơi ra.
Lần đầu tiên hắn không suy nghĩ cuối cùng thì mình đang làm gì, tại sao lại làm như thế.
Mãi cho đến thời khắc này, ngọc bội đã được trao vào tay hắn đúng như ý nguyện, Kiêm Trúc như cười như không nhìn sang, Hoài Vọng mới hậu tri hậu giác nhận ra là mình vượt quá giới hạn.
Kiêm Trúc cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hoài Vọng trong chốc lát, sau đó y nhìn thấy trên trán người nào đó ứa mồ hôi. Y, "…"
Có hơi mắc cười, nhưng không lễ phép.
Kiêm Trúc tha cho hắn một lần, "Ta biết Tiên tôn không có ý gì, không cần căng thẳng."
Ngón tay Hoài Vọng hơi buông lỏng, Kiêm Trúc cúi đầu một lần nữa thắt lại đai lưng, "Ta chỉ hỏi cho biết tập tục thôi, không phải là theo số vào chỗ."
Hoài Vọng khô cằn đáp lại một tiếng, "Ừm."
Mập mờ khiến hắn hoảng hốt đúng lúc này tiêu tan, hắn vốn nên thở ra một nhưng cõi lòng cảm thấy trống rỗng.
Kiêm Trúc cột đai lưng xong, quay đầu đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới đường. Dân chúng trong thành tiễn đưa Hoa thần xong, tiếng người đầu đường từ từ lắng xuống, dòng người tản dần đi.
"Ta cũng nên ngủ." Kiêm Trúc giơ tay khép cánh cửa chạm trổ lại, nửa mặt nghiêng sang hỏi Hoài Vọng, "Ngài không ngủ đúng không?"
Khóe mắt Hoài Vòng liếc sang chiếc giường duy nhất trong phòng, "Ngươi chỉ hỏi ta cho có mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!