Chương 32: Phù hoa tặng ngọc

Kiêm Trúc bị kéo bất ngờ không kịp chuẩn bị đột ngột bước một chân vào trong kết giới, suýt chút nữa va vào lồng ngực Hoài Vọng.

Y theo bản năng giơ tay lên chống một chút, đỡ trước người Hoài Vọng. Sợi tóc lành lạnh của ai kia quét qua mu bàn tay y, dường như là đã chờ đợi hồi lâu trong đêm đông sương giá rét buốt này vậy.

Kiêm Trúc rất nhanh đã đứng thẳng người lại, ngẩng đầu hỏi hắn, "Tiên tôn đang đả tọa trên đài Tịch Hạc sao?"

Hoài Vọng im im nói, "Không có."

Kiêm Trúc lại nhìn vào hai mắt hắn, không đả tọa trên đài Tịch Hạc, thì tại sao người lại lạnh như vậy? Không giống như là mới từ trong nhà đi ra tới.

Y ngờ vực, "Chắc ngài không phải là hơn nửa đêm đi trộm rau của ta đâu nhỉ?"

Hoài Vọng, "…"

Hoài Vọng xoay người đi về hướng lên núi, leo dọc theo từng bậc từng bậc thềm đá, Kiêm Trúc cũng đi theo hắn từng bước một đi lên. Hắn bước được vài bước rồi nói, "Ta chạm vào đồ của ngươi lúc nào?"

Kiêm Trúc nghe vậy thì nhớ lại chuyện dây cột tóc, lập tức cười như không cười nhìn sang hắn, không đáp lời. Hoài Vọng nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của y, trong đầu lại bật ra quyển tiểu thuyết nọ.

Đáy lòng bỗng dưng trĩu xuống, Hoài Vọng không leo thềm đá nữa, phi thân bay thẳng lên đỉnh núi.

Kiêm Trúc, "…?"

Hai người vốn đang đi rất tốt, y thấy Hoài Vọng đột nhiên bay trở về như vậy, đứng ngẩn ra tại chỗ. Là do nhắc lại dây cột tóc làm cho người nào đó lúng túng, hay là thuốc súng còn chưa tan hết?

Kiêm Trúc vuốt ngọc bội trong túi tiền, thầm nghĩ thất sách, đáng lẽ ban nãy nên đưa ngọc bội cho Hoài Vọng ngay luôn.

Y nghĩ rồi cũng phi thân đi theo. Đi về đến trước nhà gỗ, cửa phòng Hoài Vọng thế mà đã đóng chặt. Kiêm Trúc bước tới gõ gõ cửa, "Tiên tôn, ta có thể vào không?"

Bên trong truyền ra âm thanh của Hoài Vọng, "Đêm đã khuya, có việc ngày mai nói."

Kiêm Trúc: Thôi được rồi.

Y ôm tay áo xoay người trở về phòng mình.

Hôm sau, Kiêm Trúc ra ngoài đi học. Y nhìn phòng sát bên không có động tĩnh, trước mắt đã sắp đến thời gian lên lớp, bèn đi đến lớp học.

Trong ngực y còn cất quyển tiểu thuyết, định nói Giang Triều Vân sửa đổi mấy chỗ.

Buổi học sáng kết thúc, Kiêm Trúc gọi Hà sư huynh đồng sở hữu quyền tác giả, cùng đi tìm Giang Triều Vân thảo luận tình tiết truyện.

Cả bọn ngồi trong lương đình, ba khuôn mặt nhuốm vàng nhìn nhau mấy lần. Cuối cùng thì vẫn là Kiêm Trúc lấy sách ra, gợi mở câu chuyện, "Ta đọc hết rồi."

Giang Triều Vân chờ mong, "Ngươi thấy có vấn đề gì không?"

"Cơ bản là không có vấn đề gì." Kiêm Trúc nói, "Có điều là hơi khoa trương quá, hiện thức hết sức là ảo ma."

Giang Triều Vân không đồng tình, "Khoa trương chỗ nào, không phải là nghệ thuật cao hơn cuộc sống sao?"

"Là phải cao hơn cuộc sống một cách thỏa đáng, của ngươi là hoàn toàn ngự trị trên đời sống rồi."

"Tỷ như?"

Kiêm Trúc lập tức giở sách ra ào ào, chỉ vào đoạn chữa hàn độc, "Ngươi bảo tu vi của hắn lùi đi năm trăm năm, ngươi tưởng hắn là lão yêu ngàn năm hả?"

Hà sư huynh đang dự thính kích động, "Tất nhiên là phải nói năm trăm năm! Năm trăm năm mới có thể thể hiện được tình cảm vô cùng sâu đậm của hắn dành cho đệ. Vì đệ mà lùi năm trăm năm thì có là gì? Hắn yêu đệ sâu tận xương, cam lòng vì đệ mà lui về bọc tã!"

Kiêm Trúc, "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!