Trong kiếm ý đó mang theo sát khí, Kiêm Trúc không chút suy nghĩ, mạng che mặt vừa thoáng phất lên đã xoay người chạy.
Đàm tình thì đàm tình, nhưng điều kiện tiên quyết là phải giữ mạng.
Ra khỏi Thương Sơn, dưới bóng đêm là một vùng đồng nội hoang tàn vắng vẻ nằm ở ngoài thành. Bóng cây lay động, tiếng gió phần phật.
"Soạt ——" Thân cây cường tráng đổ khom.
Kiêm Trúc nghiêng người tránh khỏi kiếm ý như làn sóng xô bờ, vừa tránh được, bóng người Hoài Vọng đã đuổi đến trước mặt.
Trông đối phương có vẻ như đã đi nghỉ, mái tóc bạc rối tung sau lưng, trên người chỉ mang áo lót màu tuyết, một kiện ngoại bào khoác hờ trên vai. Đỉnh đầu đội vầng trăng sáng, trông người còn chói mắt hơn ánh trăng.
"Là kẻ nào dám tự tiện xông vào Thương Sơn của ta!"
Kiêm Trúc tránh mũi kiếm, vài món pháp khí cấp cao và phù trận bị ném ra ngoài cứ như không cần tiền, ngăn lại hồi công kích dày đặc như mưa kim của Hoài Vọng.
Y thay đổi giọng nói, "Cố nhân."
Loảng xoảng loảng xoảng! Pháp khí khiến vô số tu sĩ phải đỏ mắt vỡ vụn thành từng mảnh, tổn hại chỉ trong khoảnh khắc, thể hiện đối phương xuất thủ không một chút lưu tình.
"Nếu như là cố nhân, tại sao lại không quang minh chính đại mà đến?"
Kiêm Trúc nhếch môi cười lên, "Chúng ta là tình nhân bí mật."
Advertisement
"Ăn nói linh tinh!" Dường như bị lời nói của y chọc giận, chớp mắt cái sát chiêu đã đến.
Kiêm Trúc bị hạn chế cử động tiến thối lưỡng nan, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị rút ngắn, mũi kiếm lạnh lẽo sắp đâm vào người y ——
Y thoáng ngưng thở, Hoài Vọng thật sự không nhận ra mình.
Vù… một trận pháp lục hào (1) lao ra từ sợi dây cột tóc màu bạc, bất ngờ bao bọc lấy y, pháp thuật thiên giai gắng gượng ngăn lại kiếm ý kỳ Đại Thừa của Hoài Vọng.
Kiêm Trúc ngắm nhìn gương mặt gần trong gang tấc đó, trong lòng nén một cục tức. Bỗng nhiên, y giận quá thành cười, đưa tay chạm vào ngực đối phương.
Đó là điểm chết mạng của người khác, nhưng trong tay y lại không mang một chút sát khí.
Hoài Vọng vì kinh ngạc mà thoáng ngừng lại trong chốc lạt, âm cuối của Kiêm Trúc hơi cao, "Nghe nói Tiên tôn đã tu thành Vô Tình đạo?"
Lồ. ng ngực dưới lòng bàn tay lên xuống kịch liệt, đáy mặt Hoài Vọng kết thành sương giá, "Liên quan gì tới ngươi."
Ầm ầm! Trận lục hào bị phá, gió rét như dao cắt và pháp quyết cùng lúc hạ xuống. Lại lấy một pháp khí Kim Cương Tráo từ trong túi càn khôn ra, cố gắng ngăn tu sĩ kỳ Đại Thừa lại.
Kiêm Trúc nhân cơ hội đó hóa thần thoát ra, trước khi đầu ngón tay khều nhẹ một cái. Soạt —— vạt áo bị xé ra, áo lót màu tuyết tản ra dưới ánh trăng, phần phật tung bay, để lộ ra cơ thể rắn rỏi hoàn mỹ của Hoài Vọng.
Kết hợp với khuôn mặt lạnh đến vô cùng đó, như một vị thần vậy.
Trước khi Kim Cương Tráo bị một kiếm của Hoài Vọng chém nát, Kiêm Trúc nhanh chóng chạy ra xa hàng trăm, hàng ngàn dặm.
Vạt áo lất phất hai cái trong gió đêm.
Hay lắm, y nghĩ.
…
Tại một khách đ. iếm trong thành.
Kẹt kẹt, cửa phòng khách mở ra rồi khép lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!