Lạch cạch, cửa phòng bị linh lực đánh bật ra. Hoài Vọng ôm Kiêm Trúc bước nhanh vào trong phòng mình, đi thẳng tới trước giường đặt y xuống.
Kiêm Trúc chống người trên giường, đau đến tứa mồ hôi.
Hoài Vọng ngồi mép giường, đưa tay vén ống quần y lên, chỉ thấy trên bắp chân trắng loáng có một vết thương, vết thương không sâu, nhưng có độc tố màu xanh tím lan tràn ra.
Độc tố xanh tím vốn chỉ nằm ở miệng vết thương, vừa về khách điếm một lát đã lan ra to chừng bàn tay.
Kiêm Trúc nửa dựa vào đầu giường, nhịn xuống không kêu đau, chỉ vận chuyển linh lực thăm dò vết thương. Linh lực vừa mới thay đổi, diện tích của vệt màu xanh tím mở rộng ngay tức thì.
Hoài Vọng nắm chặt bắp chân của y, kiềm lại ở hướng thương thế kéo dài, "Không được vận chuyển linh lực, để tránh xâm nhập toàn thân."
"Vậy phải làm sao bây giờ." Kiêm Trúc nhìn vết xanh tím trên chân phát sầu, "Nặn ra như nhồi lạp xưởng hay sao?" Y nói rồi bèn đưa tay nặn nặn ra thử, vết thương lập tức chảy ra một ít máu tụ.
Hoài Vọng, "Hình như là được."
Có điều hiệu quả không cao lắm, theo đà này thì hẳn phải nặn cả đêm.
Kiêm Trúc mặc sức tưởng tượng, "Nếu như mỏ của ta dài được như linh hạc thì hay rồi, có thể tự hút máu tụ ra."
Hoài Vọng, "…"
Vẻ tiếc nuối lộ rõ trên mặt Kiêm Trúc, "Đã dài rồi còn phải rẽ nhánh nữa."
Hoài Vọng ngừng trong chốc lát, bỗng nhiên nâng cẳng chân của y lên cúi người xuống —— trong lúc Kiêm Trúc còn đang giật mình, thì một bờ môi ấm áp đã phủ lên vết thương của y.
Kiêm Trúc chỉ cảm thấy trên chân đau xót, máu độc bị tắc đã bị Hoài Vọng hút ra ngoài. Người y run nhẹ lên hòng muốn rút chân trở về, "Hoài Vọng."
Sau đó cẳng chân lại bị kéo trở lại ngay. Môi Hoài Vọng còn kề sát trên xương chân y, bên môi dính máu đỏ sẫm. Hắn ngước mắt lên nhìn, "Đừng nhúc nhích, không thì chân ngươi chỉ có phế bỏ."
Kiêm Trúc lập tức không cử động.
Mái tóc bạc của Hoài Vọng quét xuống trong lúc hắn cúi đầu, lướt qua bắp chân y, có chút gì đó lành lạnh lại có chút gì đó ngưa ngứa. Kiêm Trúc nhìn hắn, người nọ rũ mày cúi mắt, hàng mi dài che đi sắc thái nơi đáy mắt.
Y không ngờ là Hoài Vọng sẽ đích thân giúp y hút ra.
Sau gần mười lần, phần lớn máu tụ đã được giải quyết sạch sẽ, Hoài Vọng lau lau khoé miệng, "Còn lại đã xâm nhập kinh mạch cốt tủy."
Kiêm Trúc bổ sung, "Thuốc và châm cứu không thể chữa được."
"Đừng nói linh tinh." Hoài Vọng cau mày, "Thương thế tạm thời sẽ không lây lan, trong thời gian ngắn không có nguy hiểm."
Kiêm Trúc thoáng thở phào nhẹ nhõm, xem ra tình huống không tệ như y nghĩ, "Thứ tối hôm nay gặp, cuối cùng là thứ quái quỷ gì vậy."
"Ta cũng không biết." Hoài Vọng cẩn thận quan sát thương thế của y, "Nhưng mối nguy tiềm ẩn vẫn chưa trừ tận gốc, phải kịp thời tìm cách chữa trị."
Trái tim Kiêm Trúc lại một lần nữa vọt lên, "Nếu như phế bỏ luôn thì làm sao đây, sau này có phải lẻ loi đứng một chân cùng với linh hạc của ngài không?"
Hoài Vọng, "Không đâu."
Kiêm Trúc qua loa, "Ta tin."
Một làn gió thổi vào từ cửa sổ, bóng của hai người lắc nhẹ một chút theo ánh nến. Hoài Vọng nhìn y, đột nhiên hỏi, "Tại sao lại kéo ta?"
Kiêm Trúc đối diện với ánh mắt của hắn, ngọn lửa sáng rõ nhảy nhót ngả nghiêng vào đáy mắt hắn, ẩn chứa bên trong là một cảm xúc rất phức tạp.
Môi y nhếch lên, "Mỗi ngày ta làm một việc tốt."
Hoài Vọng nghe vậy thì im lặng ngồi trước giường, lát sau, hắn nói, "Nói dối câu này đến câu khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!