Kiêm Trúc phi thân đáp xuống đài Tịch Hạc, nhìn quanh một vòng vẫn không thấy bóng Hoài Vọng đâu.
Vùng trời Trảm Đình phong của Cối Dữu chân nhân mây tía đã vây đầy, là dấu hiệu trước khi độ kiếp. Nguyên từ xung quanh rung chuyển, kình phong như đẽo gỗ mục, cây rừng ở mấy ngọn núi gần đó bị bẻ gãy ngang thân.
Trong sân vườn, linh hạc vươn cái cổ cao hót vang một tiếng, cơ thể đột nhiên to lên. Dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của Kiêm Trúc, nó dang rộng cánh chim mạnh mẽ của mình, che lại… vườn rau bên dưới mình.
Kiêm Trúc, "…"
Y nhìn linh hạc một cách sâu thẳm. Nghĩ bụng, đợi Hoài Vọng trở về, y nhất định phải nói cho Hoài Vọng biết là linh hạc hắn nuôi cách cục (1) lớn đến cỡ nào.
Đùng đùng! Một tiếng sét trên đỉnh đầu thu hút sự chú ý của y.
Kiêm Trúc tập trung suy nghĩ nhìn lên, trông thấy bên trên dãy núi đó dường như có một tấm lưới trời cực lớn, phù vân đan nhau kín kẽ, sấm sét dệt thành vải, Cửu chuyển Thất tinh vận hành, sát biến vô cùng.
Phù văn đó, giống y như đúc với trận truyền tống hai lần trước.
Linh lực xung quanh bị ngoại lực dẫn dắt, dữ dội như dòng cát chảy cuồn cuộn, tất cả cùng hội tụ đến Trảm Đình phong. Linh lực tăng vọt đã kinh động đến các vị trưởng lão chủ các phong xung quanh, cả năm người cùng phi thân ra.
Động Nghênh chân nhân nhìn về phía phù trận bên trên Trảm Đình phong, cau mày lẩm bẩm, "Phù này từ Doanh Châu…"
"Sợ là có gì kỳ lạ!" Quy Đình chân nhân nói với một trưởng lão khác, "Chúng ta đi tìm chưởng môn trước đã."
Hai người hóa thành hai vầng sáng trắng bay vút đi, còn ba người ở lại thì lặng im suy nghĩ.
"Phù trận của Doanh Châu tại sao lại xuất hiện ở tông môn của chúng ta?"
"Mấy ngày trước thiếu tông chủ Thiên Khuyết tông đột nhiên tới chơi không lẽ là…"
"Tiếp đãi hắn là tên đệ tử Kiêm Trúc thân phận không rõ ràng!?"
Lúc này hoài nghi đã lên đến đỉnh điểm, ba trưởng lão nhìn nhau mấy lần, đồng thời xoay người bay về phía Thương Sơn.
…
Trên đài Tịch Hạc sương tuyết phủ đầy, mênh mông trắng xóa. Duy chỉ có một vệt xanh biếc cô độc đứng trong tuyết, rúng động giữa dòng khí hỗn loạn.
Kiêm Trúc ngẩng đầu lên, ba tia sáng thoáng cái đã đến đỉnh Thương Sơn, ba vị trưởng lão Động Nghênh, Tu Kỳ, Thủ Trần đứng trên không.
Thương Sơn có cấm chế do Hoài Vọng bày, người ngoài không vào được, nên họ chỉ có thể đứng bên ngoài kết giới.
"Đệ tử Kiêm Trúc, ngươi bị nghi ngờ là cấu kết với người ngoài sát hại trưởng lão, khuyên ngươi tự mình xuống núi, đến Hình đường thẩm vấn với chúng ta."
Kiêm Trúc ôm tay áo đứng trong kết giới, như một cụ ông trông cửa, "Trưởng lão, làm người thì phải biết lý lẽ, không biết lý lẽ thì cũng phải biết suy luận."
Làm gì có kẻ xấu nào lười được như y cơ chứ, ngày nào cũng trồng rau chơi chim.
Động Nghênh chân nhân nói, "Ngươi có rất nhiều điểm đáng nghi, nếu như ngươi không thẹn với lương tâm thì gọi thiếu chủ Thiên Khuyết tông đến đối chất nhau."
"Hắn bị người nhà bắt về rồi." Kiêm Trúc nói, "Ta có thể truyền tin với hắn."
Ba vị trưởng lão bèn đứng ngay bên ngoài kết giới, theo dõi y không chớp mắt. Nhìn thấy Kiêm Trúc lấy một viên đá đưa tin ra, dáng vẻ thản nhiên, thao tác thành thạo, tay áo dài rộng vung lên, linh thức đảo qua.
Chốc lát sau, không chuyện gì xảy ra.
"……"
Kiêm Trúc im im, quét lại, quét nữa, nhưng đá truyền tin như là bị hỏng rồi vậy, không một chút động tĩnh.
Ba vị trưởng lão đứng ngoài kết giới đã móc pháp khí ra, y cố gắng trấn định cất cục đá vào, "Ở trong núi, tín hiệu không tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!