Chương 11: Nhập thế huề du

Xung quanh bật lên những tiếng thốt kêu kinh ngạc nhỏ, Hoài Vọng đứng trong dòng người ngẩng đầu nhìn thấy bộ thanh sam quen thuộc từ trên trời giáng xuống.

Bóng người đó lao thẳng về phía hắn cứ như đã ngắm trước từ đầu, trong cái đà đó là định đập hắn ngất đi luôn.

Lần này hắn ra ngoài cố tình cải trang thành người thương, trên phố không ít người, Hoài Vọng không thể lui đi đâu được nữa, một tiếng "ầm!" vang lên thật to, đập chính xác vào người hắn.

Hắn bật lên một tiếng kêu từ trong cổ họng, sau đó vươn tay nắm chặt bả vai đẩy người nọ ra ra.

Kiêm Trúc nhìn Hoài Vọng bị va một cái thật mạnh, đáy lòng âm thầm hớn hở hừm hừm hai tiếng. Lời ra miệng lại có vẻ áy náy, "Xin lỗi, không khiến huynh bị thương chứ?"

Hoài Vọng đè ngực, rũ mi nhìn người nọ trong chốc lát.

Kỳ Đại Thừa cải trang, từ dịch dung đến tu vi không ai có thể nhìn thấu được. Vẻ mặt của Kiêm Trúc cũng như là đối xử với một người qua đường bình thường, lần va đập này, hẳn chỉ là trùng hợp.

Kiêm Trúc thấy hắn không nói lời nào, càng thêm thân thiết, "Huynh đài, không va hỏng huynh đấy chứ."

Hoài Vọng nói, "Không có."

Kiêm Trúc cười cười.

Cải trang của kỳ Đại Thừa đúng là không ai nhận ra được, nhưng khuôn mặt đã dịch dung này của Hoài Vọng, lại cùng một dạng với những lần hai người dạo chơi phố phường dưới trần gian trước đây.

Huống chi cho dù thay đổi khuôn mặt, che giấu tu vi, thì một vài thói quen và chi tiết nhỏ cũng sẽ không thay đổi.

Kiêm Trúc phối hợp với diễn xuất của Hoài Vọng, nhận lỗi với người ta, "Nhảy vòng trên không như thế là lỗi của ta, huynh có yêu cầu gì cứ việc nói với ta."

Hoài Vọng dời bước định đi, "Không cần."

"Ta thấy huynh đài một thân một mình, không bằng để dẫn huynh đi dạo xung quanh, giới thiệu phong thổ nơi đây cho huynh." Kiêm Trúc ôm tay áo, đứng giữa biển người chảy trôi, dung mạo dịu dàng hòa nhã, gió mát trăng sáng.

Hoài Vọng hé miệng, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại như có gì đó kiêng dè, cuối cùng chỉ nói, "Về sớm một chút."

Kiêm Trúc ỷ vào việc hắn không thể vạch trần mình, bèn trâng tráo nói không lo nghĩ, "Không cần. Ta sống một mình, muốn về lúc nào thì về thôi."

Hoài Vọng, "…"

Hai người đứng đối diện nhau, hương rượu nhàn nhạt quẩn quanh nơi chóp mũi. Hoài Vọng im lặng cả buổi, chợt nhớ người này còn mang tiền án, bất cẩn chút lại gây chuyện kinh thế hãi tục. Hắn mở miệng, "Đi thôi."

Kiêm Trúc nhếch môi, xoay người dẫn hắn đi về phía trước.

Chợ đêm thành Lộ Tê cực kỳ náo nhiệt, quầy hàng bày trải ra một đường dọc đến đầu cầu bên bớ sông.

Lần lượt đi qua từng gian hàng một, Kiêm Trúc chọn lựa vài thứ đặc sắc giới thiệu cho Hoài Vọng, "Bên kia là giấy cắt hoa, ngày lễ ngày Tết dán trên cửa để cầu điềm lành. Còn đây là trang sức làm bằng diệu thạch, nghe bảo là có thể đổi vận, nhưng thật ra là bẫy tiêu dùng thôi."

Hoài Vọng, "…"

"Hàng này thì toàn là tượng gỗ, tượng khắc người hay khắc vật gì cũng được, khắc xong thì mang về sưu tầm." Kiêm Trúc nói rồi chọn một cái cầm trong tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt dọc mặt gỗ trơn nhẵn.

Y nhớ có một lần mình định mua một tượng gỗ, nhưng lại bị Hoài Vọng kéo lại không cho. Hôm sau thức dậy mới biết là hắn đã âm thầm lén lút khắc cho y một cái chụp đèn hình hoa sen để ở đầu giường, ròi còn bị mắc vào tóc y lúc y dậy muộn còn ngái ngủ mắt mũi lờ mờ.

Sau đó Hoài Vọng còn đứng ở đầu giường gỡ tóc cho y cả buổi.

Kiêm Trúc thất thanh cười khẽ.

Hoài Vọng đang đứng bên cạnh y, cúi đầu nhìn sang —— ánh lửa màu vỏ quýt từ ngọn đèn lồng nhỏ soi vào đáy mắt y, có chút ý cười nho nhỏ lấp lánh bay nhảy.

Như là đang nhớ đến chuyện gì vui vậy.

Hoài Vọng không cắt ngang. Kiêm Trúc cười xong, tiện tay mua tượng gỗ cất vào trong túi, "Đằng trước còn náo nhiệt hơn nữa, huynh đài, chúng ta đi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!